Chương 52: “Sờ sờ” trước khi ngủ.

Ninh Tiểu Phỉ lặng lẽ quay mặt đi, đối diện ánh mắt của Mục Thiên Dã, cô lấy lòng cười cười.

“Chồng ơi…”

Biểu cảm trên mặt người đàn ôngtrầm xuống.

Biết chạy trời không khỏi nắng, Ninh Tiểu Phỉ đành phải bưng chén canh gừng đưa đến bên miệng, uống một ngụm nhỏ.

Vị cay nồng của gừng xông thẳng lên mũi, uống một ngụm xuống bụng, nước mắt của Ninh Tiểu Phỉ hơi chút trào ra luôn rồi.

“Ch…… Chồng ơi.” Cô vô cùng đáng thương đưa chén canh lên, “Có thể để cho em bỏ chút đường hay không?”

Chẳng qua cô chỉ muốn tìm cái cớ mà thôi, chờ cô đi lấy đường lại đây, canh đều lạnh rồi, còn có tác dụng gì nữa?

Mục Thiên Dã nhíu mày.

“Không được!”

Bất đắc dĩ, Ninh Tiểu Phỉ nhắm mắt, cầm chén đưa đến bên miệng.

Ực ực ực……

Một hơi rót tất cả canh vào bụng.

Mới đầu, trong cổ họng nóng rát muốn chết, nước canh vừa đến ngực xuống bụng thì cảm giác ấm áp dâng lên, truyền khắp cả người, phía sau lưng vô cùng ấm áp, tay chân cũng ấm theo, loại cảm giác này thật giống như vừa đi ngâm trong suối nước nóng, thoải mái đến không nói nên lời .

Ninh Tiểu Phỉ mở to mắt, nhìn chén không trên tay, đôi mắt to còn bị sặc ra nước mắt, ánh mắt lại vô cùng vui vẻ.

Cô vẫn luôn không thích mùi vị của gừng, lúc bệnh mẹ nấu canh gừng cho cô, cô luôn làm nũng nói gừng cay mà không chịu uống, sau đó mẹ qua đời rồi thì không có ai nấu canh cho cô uống nữa, sống đến bây giờ đây là lần đầu tiên cô thật sự uống một chén nước gừng lớn như vậy.

Trước kia nghe người ta nước gừng đuổi hàn, cô chỉ nghĩ là khoa trương, lần này lại cảm nhận rõ ràng như vậy.

Giơ tay lau nhẹ mồ hôi trên trán, cô vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ chút hơi cay còn lưu trên khóe môi, cả người không khống chế được mà ợ một tiếng.

Chú ý tới ánh mắt của Mục Thiên Dã còn đang nhìn chằm chằm cô, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm hồng nhuận, vội vàng cầm chén đứng dậy.

“Em…… Đi rửa chén!”

Cầm chén, Ninh Tiểu Phỉ đi vào phòng bếp, lấy nước gừng còn dư lại trong nồi bỏ vào chén —— vừa rồi cô nấu hơi nhiều, vốn tưởng rằng sẽ lãng phí, lúc này may là còn đủ cho cô uống.

Dựa vào bàn nấu ăn trong bếp, cô tức giận nhăn mũi.

Đáng tiếc trứng gà của cô, bị anh dành ăn mất!

Vội uống nước gừng cho hết, cô bỏ chén vào bồn rửa chén, lấy chút xà bông bỏ vào nước, mang bao tay lên, lấy miếng bùi nhùi dùng sức chà chén trong tay.

Mục Thiên Dã đáng ghét, ép cô uống canh gừng, ăn vụng trứng gà của cô, cô chà, cô chà, cô chà, chà chết anh……

Không dám phản kháng trước mặt, cô chỉ có thể xem chén trong tay mà là Mục Thiên Dã để xả giận.

Phía sau, có bước chân vang lên, biết anh đi vào tới, Ninh Tiểu Phỉ chỉ làm như không thấy, tiếp tục rửa chén của mình.

Đặt chén không trên tay vào bồn rửa, Mục Thiên Dã cất bước đứng ở phía sau cô, một bàn tay duỗi ra đỡ lấy eo của cô.

Anh…… anh lại muốn làm gì?

Cả người Ninh Tiểu Phỉ cứng đờ, ngón tay người đàn ông đã đẩy vạt áo của cô ra đưa tay vào dáng lên lưng cô.

Cảm giác ngón tay của anh cọ qua da thịt cô, cả người cô nổi da gà.

Ăn uống no say, anh sẽ không nghĩ đến chuyện đó chứ?!

Dưới tay da thịt mềm mại, lưng mảnh khảnh lại có co dãn đặc trưng của thiếu nữ……

Phía sau lưng, dường như có một lớp mồ hôi mỏng.

Mồ hôi đã ra, có lẽ sẽ không bị cảm, Mục Thiên Dã rụt ngón tay lại, xoay người đi ra phòng bếp.

Nghe tiếng bước chân xa dần của anh, Ninh Tiểu Phỉ lặng lẽ quay mặt lại, vừa vặn nhìn thấy bóng lưng của anh đi ra phòng bếp cô thở dài một hơi...

Tật xấu gì đây chứ, trước ngủ còn muốn tới “Sờ” cái sao?