chương 53: lò sưởi tự nhiên

Thu hồi ánh mắt, nhìn thấy cái chén mà anh để một góc, Ninh Tiểu Phỉ tức đầy bụng, cầm cái chén mà anh đã dùng qua, giơ tay lên đem khăn rửa chén ném vào đi.

Ăn mì của cô, cướp trứng của cô, còn muốn cô rửa chén. . .

Thái giám chết tiệt, như thế nào không bị mì nghẹn chết!

Một cái nồi mấy cái chén mà thôi, Ninh Tiểu Phỉ nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ nhà bếp. Cô cầm ba lô đi lên lầu, nhìn xung quanh một chút, không nhìn ra phòng ngủ ở đâu.

Đương nhiên là cô không dám hỏi Mục Thiên Dã, đành phải tự mình đi tìm.

Cô mở cánh cửa bên tay phải —— sai rồi, là phòng tập thể thao —— quay về chỗ cũ, tìm lại.

Cô lại mở ra cánh cửa bên tay trái, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Mục Thiên Dã ở phía sau phòng đọc sách ngẩng mặt lên với cô. Thì ra là phòng đọc sách, nhận lấy ánh mắt nhìn qua của người đàn ông, cô tiếp đón bằng một khuôn mặt tươi cười.

"Xin lỗi, em. . . Em muốn hỏi một chút, em ngủ ở đâu?"

"Phòng thứ hai bên tay phải."

Người đàn ông trả lời cô một câu, lại tiếp tục vùi đầu vào công việc.

Cô vội vàng đóng cửa kỹ lại giúp anh, một lần nữa mở ra căn phòng thứ hai bên tay phải.

Vừa bật đèn, trước mắt một mảnh sáng sủa thông suốt.

Màu chủ đạo của phòng ngủ là màu trắng, trang hoàng nội thất màu đen cực kì đơn giản. Khác với căn biệt thự kia, bộ chung cư này hoàn toàn đi theo phong cách tối giản hiện đại. So sánh với căn phòng xa hoa kia càng phù hợp hơn với thẩm mỹ của cô.

Tiện tay đem túi vứt qua một bên, cô cất bước đi tới, muốn đem bản thân ném lên cái giường lớn màu trắng sữa.

Thoải mái!

Cứ tưởng rằng dọn đến chung cứ thì cô chỉ có thể ở phòng nhỏ. Không ngờ tới phòng ngủ phụ cũng to như vậy.

Ở trên giường bò dậy, nhìn xung quanh liếc mắt bốn phía, ánh mắt của Ninh Tiểu Phỉ dừng lại ở nguyên hàng cửa sổ sát đất, lập tức giơ môi lên.

Cô thích cái cảm giác ánh nắng tươi sáng , thiết kế ở đây rất được lòng cô.

Không hổ là kiến trúc và thiết kế song học vị tiến sĩ, thẩm mỹ của người này quả thật không tồi.

Từ trên giường nhảy xuống, cô ngồi trên thảm đem giấy tờ mình vừa mới in ra để lên bàn nghiêm túc sửa sang lại, nhét vào túi sách, nhấn nút tấm màn chạy bằng điện. Cô đứng dậy đi vào phòng tắm sấy tóc.

Chờ cô sấy khô tóc đi ra ngoài, nhìn thấy trên mặt đất có bọc nhỏ liền nhẹ nhàng nhướng mày.

Vội vàng đi ra ngoài, cô liền cầm một cái áo khoác. Cô vốn là không mang đồ ngủ, đêm nay chỉ có thể không mặc đồ ngủ.

Giơ tay lên cởi cúc áo sơ mi rồi đem quần áo trên người cởi ra gấp gọn để lên ghế sa lon để tránh khỏi bị nhăn nhíu. Cô giơ tay lên cởϊ áσ ngực, đẩy chăn ra nằm lên giữa giường lớn.

Khăn trải giường rõ ràng là mới thay, còn mang theo hương thơm nhàn nhạt , ga giường bằng bông vừa mềm vừa ấm áp. . ..

Cầm một cái gối đầu ôm vào trong ngực, Ninh Tiểu Phỉ thỏa mãn nhắm mắt lại.

Giày vò một ngày, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.

Thể xác và tinh thần được thả lỏng, cô nhanh chóng mơ màng buồn ngủ.

Ngủ đến một nửa, cảm giác trong ngực trống rỗng. Cô theo bản năng duỗi tay đi sờ gối đầu lại sờ đến một thứ trơn bóng ấm áp, liền lập tức đưa cánh tay đi ôm, dựa đầu lại đây.

Nhớ rõ gối đầu là trăm phần trăm làm bằng bông, khi nào lại biến thành tơ lụa. .

Nhưng mà, ngược lại rất là ấm áp!

Trong đầu nhanh chóng hiện lên một cái suy nghĩ mơ hồ, cô lại tiếp tục tìm Chu Công chơi đùa.

Mục Thiên Dã rũ mặt nhìn hai cánh tay ôm trên người mình, khẽ nhíu mày.

Con nhóc chết tiệt này chẳng lẽ là động vật máu lạnh à?

Rõ ràng vừa rồi còn toát mồ hôi. Tại sao ngủ lâu như vậy, chăn còn lạnh, hai cái móng vuốt cũng lạnh nốt. . . Đem anh trở thành lò sưởi hả?

Mục Thiên Dã đưa tay ra kéo lấy tay trái của Ninh Tiểu Phỉ , đem cô đẩy qua một bên.

Vừa nằm xong, cô nhóc này lại sáp lại gần. Hơn nữa còn quá đáng hơn hồi nãy, không chỉ hai cánh tay mà cả chân cũng duỗi lại đây rồi gác lên đùi của anh.