Chương 2: Đã tới thời khắc động phòng, nhiều lời thế để làm gì?

(2)

Mễ Diệp Thanh lần đầu trong đời biết cảm giác bất an là gì, cô khẽ nhíu mày, từ từ đi vào sâu bên trong căn phòng rộng lớn. Trước mặt cô chỉ một màu đen như mực, căn bản là căn phòng tối om nên cô chẳng nhìn thấy được gì cả.

Nghị Thừa Quân đang ở đâu?

Diệp Thanh dừng chân lại không bước nữa, cô muốn đi bật điện thì ngay lập tức giọng nói lạnh lẽo vang lên ngay sau lưng cô:

- Qua đây!

Hiển nhiên là Nghị Thừa Quân đã khiến cho Diệp Thanh giật mình, cô miễn cưỡng quay đầu lại. Vì phòng tối nên cô chỉ có thể cảm nhận được vị trí của Nghị Thừa Quân nhưng không thể nhìn rõ khuôn mặt hắn. Cô chầm chậm bước về phía trước, ngay lập tức cả cơ thể nhỏ nhắn đã rơi vào một vòng tay chắc rắn, bị mùi hương nam tính cùng với hơi thở lạnh lẽo bao vây lại.

Tới bây giờ, Diệp Thanh mới ngước mắt lên và có cơ hội nhìn rõ khuôn mặt Nghị Thừa Quân hơn, nhưng cô không giãy giụa:

- Anh là Nghị thiếu?

Nghị Thừa Quân chỉ cười lạnh mà không trả lời, buông Diệp Thanh ra, hắn tao nhã cởi từng cúc áo sơ mi:

- Lên giường, tự mình cởi đồ đi.

Diệp Thanh nhíu mày nhìn khuôn mặt điển trai sát gần mình, ít ra hắn ta cũng phải cho cô một lời giải thích rõ ràng trước, sỉ nhục cô ngay khi mới bước vào nhà như vậy. Bây giờ hắn còn muốn bắt cô hầu hạ mình sao?

- Nghị thiếu, tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện một chút…

Diệp Thanh còn chưa nói hết câu thì đã bị Nghị Thừa Quân đưa tay lên bịt miệng, bên môi nở nụ cười cợt nhả:

- Chậc, cô dâu của tôi ơi! Đã tới thời khắc động phòng, nhiều lời thế để làm gì?

Nghe Nghị Thừa Quân nói vậy Diệp Thanh rất tức giận, nhưng cô đã cố nén cơn tức giận của mình xuống. Cô biết cô không phải là đối thủ của Nghị Thừa Quân, tránh chọc giận hắn thì hơn. Vì mối thù của gia tộc, nhẫn nhịn một chút cũng được.

Diệp Thanh lập tức thay đổi thái độ, cô nở nụ cười thật tươi và giơ vòng tay ra đằng sau tự cởi khoá váy của mình. Lập tức, thân thể xinh đẹp quyến rũ đã hiện lên trước mặt Nghị Thừa Quân không chút che giấu. Từng tấc da thịt mềm mại, hương thơm ngọt ngào của cơ thể thiếu nữ mới lớn. Tất cả những thứ này đã đủ làm lay động tâm tư của hàng nghìn người đàn ông.

Nhưng Nghị Thừa Quân thì khác, hắn là ai cơ chứ? Khóe môi hắn giật giật, kiên nhẫn muốn xem xem Diệp Thanh đang giở trò gì. Nào ngờ Diệp Thanh lại vô cùng ngoan ngoãn nghe lời như vậy, cô từ từ quỳ xuống dưới hai chân hắn như đã hoàn toàn phục tùng.

- Nghị thiếu, anh hấp tấp như vậy làm gì?

Bên môi Diệp Thanh nở nụ cười quyến rũ, cô giơ tay lên nhẹ nhàng cởϊ qυầи tây sang trọng của Nghị Thừa Quân ra, thuần thục nắm lấy vật kiêu ngạo nhất của một người đàn ông.

“Mễ Diệp Thanh, mày phải tỏ vẻ ngoan ngoãn để tránh nghi ngờ. Đợi khi mày được hắn sủng ái, mày hẵng ra tay cũng không muộn.”

Diệp Thanh cắn chặt môi hít một hơi sâu, cuối cùng cũng vùi đầu vào nơi đó của hắn, há miệng đón lấy thứ quái vật khổng lồ. Nhẫn nhịn chịu đựng, chỉ có vậy cô mới có cơ hội.

Nghị Thừa Quân nheo mắt lại nhìn cô gái nhỏ trước mặt đang vô cùng ngoan ngoãn bày ra tư thế hèn mọn để khiêu gợi du͙© vọиɠ của đàn ông. Hắn chỉ khẽ nhếch môi mà không đẩy cô ra, ngược lại còn dùng sức nhấn mạnh đầu cô thêm nữa.

Diệp Thanh cuối cùng cũng không chịu nổi, dù sao cô chỉ mới 18 tuổi, làm sao có thể hiểu được những chuyện này sẽ khiến cho cô hao tốn sức lực thế nào chứ? Cơ thể cô nóng lên, hai má cũng đỏ bừng. Cô thừa nhận trước giờ bản thân chưa từng phải chịu nhục hay chịu thua một ai, nhưng lần này cô bắt đầu cảm thấy lạ lẫm rồi.

Nghị Thừa Quân lập tức đẩy Diệp Thanh ra, bế cô ném lên giường, ngay sau đó thân hình tráng kiện đè lên cơ thể mảnh mai của cô. Diệp Thanh hơi hoang mang không biết nên làm thế nào, cô càng tự nhủ với bản thân rằng không được phép sợ hãi.

Thế nhưng ga giường lạnh buốt khiến cho trái tim cô cũng run theo, Nghị Thừa Quân nhè nhẹ vuốt ve khuôn mặt cô rồi tiến xuống bên dưới, rồi tới dưới cùng nhất mới chịu dừng lại:

- Ưm…

Diệp Thanh thật không chịu nổi, cô vô thức bật lên tiếng ngân nga đầy ái muội. Chỉ thấy ánh mắt Nghị Thừa Quân càng thêm lạnh lẽo:

- Em có thể chịu nổi tôi không, hửm?

Vừa nói, Nghị Thừa Quân vừa tăng chút sức lực ấn mạnh xuống nơi mẫn cảm của cô. Đột ngột bị xâm phạm khiến cho Diệp Thanh hoang mang tột độ, cô cảm giác như một thế giới mới đang mở ra trước mặt cô. Cô cắn cắn môi rồi gật đầu.

Nghị Thừa Quân cười lạnh lẽo, sau đó hắn trở thành một tên ác quỷ, bắt đầu hung hăng hành hạ cô. Dù Diệp Thanh có cố ngăn bản thân mình không được sợ hãi, nhưng một cô gái 18 tuổi vốn không phải đối thủ của một người đàn ông trưởng thành. Huống hồ Nghị Thừa Quân hơn cô những 10 tuổi.

Diệp Thanh bắt đầu không khống chế được bản thân, trước giờ chuyện gì cô cũng từng được trải qua, ngay cả sự đau khổ nhất khi mất đi người thân trong gia đình. Lúc đó cô khóc cả đêm, nhưng từ ngày hôm sau cô đã không khóc nữa mà chỉ lạnh lùng nhìn tất cả mọi thứ. Ngay từ nhỏ bố mẹ đã dạy cô, khóc là nhục, là con gái của gia tộc lớn tuyệt đối không được phép rơi lệ. Tới giờ cô vẫn vâng lời dặn của bố mẹ, quật cường chịu đựng, không khóc, cũng không tỏ ra yếu đuối.

Nhưng chỉ duy nhất chuyện quan hệ nam nữ, cô thừa nhận bản thân như một tờ giấy trắng. Mọi thứ quá lạ lẫm khiến cho đầu óc cô mơ hồ không ngừng quay cuồng. Đến cuối cùng Nghị Thừa Quân hung hăng chà đạp cô, cô thế nào mà lại chìm đắm trong cơn hoan lạc đó cơ chứ?

Thất bại, thật là một thất bại lớn trong cuộc đời Mễ Diệp Thanh này!

Tới khi Diệp Thanh đã hoàn toàn kiệt sức, Nghị Thừa Quân mới lạnh lùng rời khỏi cơ thể cô. Hắn bước vào phòng tắm xả nước lạnh, sau đó mặc quần áo vào rồi rời đi. Từ đầu tới cuối hắn không hề quan tâm xem cô thế nào, cũng không hề muốn nhìn mặt cô dù chỉ một lần.

Diệp Thanh mở to con mắt thẫn thờ, sau đó cô lập tức chùm chăn lên người. Toàn thân mệt mỏi đau đớn, cô cũng không hề kêu ca một lời. Cô mệt quá, ngủ một giấc trước đã rồi để mai tính tiếp.



Sáng hôm sau, Mễ Diệp Thanh bị ánh sáng mặt trời rọi vào, chói mắt nên cô đã tỉnh dậy. Nhìn một mớ hỗn độn trước mặt, cô chỉ mệt mỏi vuốt vuốt lại tóc. Ngay cả khi thấy vết máu đỏ trên ga giường, trái tim cô cũng không hề lay động.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, Diệp Thanh chỉ lười biếng nói vọng ra:

- Vào đi!

Lập tức cánh cửa mở ra, một cô gái trẻ cũng cỡ tuổi bằng Diệp Thanh vui vẻ bước vào rồi cúi đầu:

- Tam phu nhân, tôi là Tiểu Phùng ạ. Từ giờ tôi sẽ phụ trách chăm sóc cô, là người hầu riêng của cô.

Diệp Thanh chỉ gật đầu mà không nói gì. Cái nhà này kì lạ, chuyện mỗi người có một người hầu riêng cô cũng không lấy làm lạ nữa. Cô nhẹ nhàng bước ra cầm khăn choàng lên cơ thể trần trụi của mình, đưa tay chỉ lên ga giường:

- Đã tới rồi thì thay nó đi, tôi thích sạch sẽ.

Tiểu Phùng nhìn thấy vết máu đỏ trên ga giường cộng với xung quanh hỗn độn, cô ấy lập tức hiểu ra đêm qua thiếu gia và phu nhân đã mãnh liệt cỡ nào. Cô ấy vui vẻ cười tủm tỉm, lập tức thay ga giường đi.

Ít ra Diệp Thanh không bị bỏ mặc vào đêm tân hôn, như vậy là Tiểu Phùng yên tâm rồi. Sau này muốn được sự sủng ái của thiếu gia cũng không phải là không có cơ hội.

Xong xuôi, Tiểu Phùng quay lại thì thấy Diệp Thanh mới tắm xong, cô ấy lập tức chạy tới giúp cô chải tóc gọn gàng:

- Tam phu nhân, cô cần gì giúp đỡ thì cứ nói với tôi nha, hoặc là kiểu không hiểu gì thì hỏi tôi cũng được ạ.

Diệp Thanh vốn cũng không quan tâm tới Tiểu Phùng lắm, cô chỉ chớp mắt rồi lạnh giọng nói:

- Gọi tôi là Diệp Thanh là được, tôi rất không thích mấy phong tục cổ hủ trong cái nhà này.

- Suỵt suỵt, tam phu nhân…à không, Diệp Thanh. Cô tuyệt đối không được phép nói câu đó thêm một lần nào nữa nhé, thật ra phong tục này ở Nghị gia từ rất lâu đời rồi. Cho nên tới thời của Nghị thiếu cũng vậy thôi.

Tiểu Phùng nói nhỏ với Diệp Thanh, thật ra cô ấy cảm thấy gia tộc như vậy cũng đặc biệt còn gì. Ít ra nó khác biệt với tất cả gia tộc lớn khác.

Diệp Thanh không trả lời nữa. Mặc quần áo xong cô được Tiểu Phùng dẫn ra ngoài làm quen với khung cảnh ở đây. Cô chỉ nhìn mọi thứ bằng ánh mắt vô cảm, trong lòng buồn phiền nghĩ nên trả thù thế nào thì mới có thể hả giận?