Chương 3: Chút chiêu trò này chỉ là mở đầu

(3)

Sau khi đi được một lúc, Diệp Thanh lập tức nghe thấy ở phía xa xa là tiếng cười đùa vui vẻ của mấy người phụ nữ trong nhà. Cô liền bước tới, thì ra đây là bể bơi.

Bốn cô tình nhân may mắn nhất được bước vào biệt thự Nghị gia đang vui vẻ chơi đùa. Thật ra bọn họ có thói quen là bơi vào buổi sáng ngay cả khi mùa đông, chẳng qua mỗi người một cái miệng nên mới nhộn nhịp như vậy thôi. Và người bọn họ đang bàn đến không ai khác chính là Diệp Thanh.

Mễ Diệp Thanh đứng phía xa xa, khẽ nhếch môi cười nhạt. Cô vào cái nhà này để trả thù Nghị Thừa Quân, hoàn toàn không rảnh để chơi đùa với đám phụ nữ não ngắn này. Cô chỉ nhìn bọn họ bằng ánh mắt chán ghét, lập tức quay lưng đi. Nào ngờ một cô ả tình nhân đã phát hiện ra cô, liền chạy tới kéo tay cô:

- Ơ, Diệp Thanh tới à. Sao chưa chào hỏi bọn chị câu nào đã đi thế?

Đường Lan nói với giọng điệu hống hách, vừa nói vừa kéo Diệp Thanh vào nhập hội. Tuy Diệp Thanh là vợ chính thức được Nghị Thừa Quân cưới về, nhưng hôm qua hôn lễ chú rể còn không xuất hiện, cho nên bọ họ nghĩ rằng Diệp Thanh không được sủng ái. Huống hồ cô chỉ mới 18 tuổi thôi, nhất định sẽ không dám đáp trả đâu.

Diệp Thanh không có phản ứng, chỉ mặc cho Đường Lan kéo đi. Tiểu Phùng lo lắng ngăn lại:

- Dù sao cô ấy cũng là tam phu nhân, các cô không được phép hỗn láo như vậy…

Bốp!

Ngay lập tức một cú tát mạnh giáng vào khuôn mặt Tiểu Phùng, Tiểu Phùng đau đớn ôm mặt nhưng không dám kêu ca gì. Người vừa tát Tiểu Phùng là Vương Sa:

- Chỉ một con người hầu thôi, không tới lượt mày nhiều lời.

Tiểu Phùng ấm ức nhìn sang Diệp Thanh, nhưng Diệp Thanh vốn chẳng quan tâm. Cô nghĩ Tiểu Phùng chắc chắn chính là gián điệp Nghị Thừa Quân cử tới theo dõi nhất cử nhất động của cô. Ngược lại cô lại muốn xem xem tới khi nào Tiểu Phùng chịu lộ ra vẻ mặt thật.

Nhóm bốn cô ả tình nhân thấy Diệp Thanh không nói gì, cứ tưởng là do cô sợ hãi. Bọn họ bắt đầu hống hách hơn:

- Sao chưa nói gì, câm rồi à? Tôi nói cô chào đàn chị cơ mà.

Lần này tới lượt Lưu Y nói, thậm chí cô ta còn bắt đầu muốn động tay động chân. Ba người còn lại lập tức cười nhạo Diệp Thanh, tưởng thế nào chứ, hoá ra cũng là con rùa rụt cổ.

Diệp Thanh khẽ nhếch môi cười nhạt không quan tâm, cô không cho Lưu Y chút mặt mũi vào mà lạnh lùng quay đi. Hiển nhiên hành động khinh miệt này của cô đã chọc tức bốn cô ả tình nhân không biết trời đất là gì này, bọn họ lập tức đẩy Tiểu Phùng ngã xuống bể bơi khi nước ở bể bơi đã nguội dần. Ngoài trời lúc này là mùa đông lạnh, mấy cô ả tình nhân này chỉ tắm nước ấm mà thôi. Tới khi nước nguội thì bọn họ mới lên bờ và khoác áo vào.

Diệp Thanh vô cảm nhìn Tiểu Phùng chơi vơi giữa nước, cô nghĩ Tiểu Phùng chỉ là giả vờ cho nên chỉ khoanh tay đứng nhìn. Hành động này của cô khiến cho đám tình nhân càng thêm tức giận, bộ cô không còn cảm xúc nào ngoài khuôn mặt vô cảm này sao?

Tiểu Phùng cố vùng vẫy nhưng chỉ thấy Diệp Thanh trơ mắt nhìn mình, cô ấy rất tủi thân và tuyệt vọng. Vào lúc Tiểu Phùng sắp chìm rồi Diệp Thanh mới nhảy xuống bể bơi đỡ Tiểu Phùng lên. Cô nhíu mày mắng Tiểu Phùng:

- Cô không biết bơi thật sao?

Tiểu Phùng ho sặc sụa lắc đầu ấm ức. Diệp Thanh thở dài bất lực, liền đỡ Tiểu Phùng đi nhưng bị Hạ Phi ngáng chân lại:

- Này, thái độ gì đây hả?

Diệp Thanh lúc này mới dừng lại, ánh mắt trở lạnh lẽo. Cô lập tức xoay người lại, nhìn lướt qua cả bốn người, bầu không khí bỗng chốc trở nên chết ngóc nguy hiểm. Tới lúc cô định lên tiếng thì giọng nói của Doãn Cơ vang lên từ phía xa:

- Các cô đang làm gì ở đây vậy?

Diệp Thanh lập tức buông Tiểu Phùng, tự mình nhảy xuống bể bơi. Tới giờ nước đã nguội lạnh hơn rất nhiều, vừa đúng lúc Doãn Cơ bước tới thì thấy Diệp Thanh đang chơi vơi dưới nước.

Doãn Cơ hốt hoảng liền kêu người hầu nhảy xuống cứu Diệp Thanh. Diệp Thanh giả vờ ho sặc sụa, tỏ ra ánh mắt ngây thơ vô tội. Cô ấm ức nhào vào lòng Doãn Cơ khóc:

- Chị ơi, em không biết vì sao bọn họ lại ghét em như vậy…em…em rất tủi thân.

Diệp Thanh run rẩy nói, trời lạnh nên Doãn Cơ lập tức cởϊ áσ khoác lông của mình ra quàng lên người Diệp Thanh.

Ngay cả Tiểu Phùng và bốn cô tình nhân đều trố mắt nhìn Diệp Thanh thay đổi thái độ nhanh như lật sách. Bốn cô ả tình nhân liền tỏ ra bất mãn:

- Chị ơi, chị đừng nghe lời nó nói láo. Rõ ràng nó tự nhảy xuống, có cả bọn em làm chứng.

Đường Lan không chịu yếu thế nên đã phản bác lại, nhưng Tiểu Phùng lại phủ nhận:

- Thưa đại phu nhân, đúng là bọn họ đẩy Tiểu Phùng xuống nước, sau đó đẩy cả tam phu nhân nữa ạ. May mà đại phu nhân đến kịp.

Được Tiểu Phùng hùa theo diễn vở kịch, khoé môi Diệp Thanh khẽ cong lên cười như không. Cô lại giả bộ lau nước mắt:

- Thôi chị, chị đừng trách bọn họ. Cũng là do em khiến cho các chị ấy tức giận nên các chị ấy mới làm vậy.

Hạ Phi và Lưu Y đã tức hộc ra máu, thật không ngờ chiêu trò chuyên dụng của mình cuối cùng lại bị một cô nhóc 18 tuổi diễn lại:

- Cô đừng có ngậm máu phun người.

- Đủ rồi đừng ồn ào nữa.

Doãn Cơ tức giận quát, sau đó từ từ đỡ Diệp Thanh lên:

- Trời lạnh lắm em cứ về nghỉ ngơi trước đi nha, chị sẽ phạt bốn người họ để em hả giận.

- Vâng ạ.

Diệp Thanh gạt đi nước mắt cười vui vẻ rồi cảm ơn Doãn Cơ. Doãn Cơ xoa đầu Diệp Thanh rồi quay sang nhìn bốn cô tình nhân:

- Còn bây giờ xin lỗi Diệp Thanh đi, nếu không thì đừng có trách.

Cả bốn người họ biết chuyện này không thể đến tai Nghị Thừa Quân được, đành miễn cưỡng xin lỗi. Nhưng bọn họ không phục, dựa vào đâu mà một cô nhóc 18 tuổi còn chưa được nếm trải sự đời được làm tam phu nhân, còn bọn họ có cố gắng thế nào thì cũng chỉ mang danh tình nhân chứ? Thật không công bằng.

Mễ Diệp Thanh đứng phía sau Doãn Cơ, bên môi nở nụ cười nồng đậm. Chút chiêu trò này chỉ là mở đầu mà thôi, lần sau còn không yên phận như vậy, cô sẽ lần lượt “trừ khử” từng người một. Đúng là nhà càng có nhiều phụ nữ càng phiền phức!

Doãn Cơ liền đưa Diệp Thanh về tới phòng rồi tự tay đi pha trà gừng cho cô uống:

- Trời lạnh như vậy mà bọn họ dám bắt nạt em, thật không coi ai ra gì.

Nghĩ mà Doãn Cơ lại tức giận thay cho Diệp Thanh, Diệp Thanh chỉ cười mà không nói gì. Doãn Cơ liền nắm lấy tay cô dịu dàng nói:

- Nếu sau này còn ai dám bắt nạt em thì cứ nói với chị, chị sẽ giúp em đòi lại công bằng.

Diệp Thanh gật đầu:

- Cảm ơn chị.

“Nhưng thật ra em không yếu đuối như chị nghĩ đâu. Hy vọng là chị sẽ không hối hận khi ngày hôm nay giúp đỡ em.”

Nụ cười trên môi Diệp Thanh càng nồng đậm hơn, suy nghĩ trong lòng cô không ai có thể đoán ra được. Trước giờ cô chưa bao giờ làm lộ cảm xúc của mình cả.

Doãn Cơ sau khi thấy Diệp Thanh đã uống hết trà gừng thì mới yên tâm rời đi:

- Em cứ nghỉ ngơi đi nha, đừng lo lắng gì cả, có chị đây rồi.

- Vâng, cảm ơn chị.

Diệp Thanh nở nụ cười tươi rồi kêu Tiểu Phùng tiễn Doãn Cơ ra khỏi cửa. Đợi tới khi Doãn Cơ đi khỏi, nụ cười trên môi cô nhạt dần rồi tắt hẳn. Cô không biết bản thân có nên tin tưởng Doãn Cơ hay không, nhưng trước tiên cũng phải làm thân với cô ấy đã.

Diệp Thanh không hề biết, từ đầu tới cuối mọi chuyện khi nãy đều được Mặc Hàn lặng lẽ quan sát theo mệnh lệnh của Nghị Thừa Quân. Sau đó anh ta lập tức tới công ty báo cáo lại mọi chuyện cho Nghị Thừa Quân nghe.

Nghị Thừa Quân khẽ nheo mắt lại đầy nguy hiểm, khoé môi nở nụ cười nhạt. Hắn muốn xem xem Diệp Thanh định giở trò gì.