Chương 49: Đau khổ dồn dập

(49)

1 tuần sau…

Kì nghỉ tết dài hơn 2 tuần cuối cùng đã kết thúc, Diệp Thanh tạm gác lại những chuyện ở Nghị thị để quay trở lại trường học. Chưa bao giờ cô mong được tới trường đến vậy, bởi vì thời gian cả ngày ở trường cô đỡ phải nhìn cái bản mặt đáng ghét của những người nhà họ Nghị, nhất là Nghị Thừa Quân và hai cô ả tình nhân kia.

Quay trở lại trường được vài ngày rồi, hôm nay cô có một bài kiểm tra 15 phút của môn Toán học. Đề bài cũng không quá khó, chỉ cần suy nghĩ một chút là được. Cô đang chuẩn bị đặt bút xuống để làm bài thì chuông điện thoại trong cặp đột nhiên reo lên ầm ĩ. Lúc này cô mới giật mình nhận ra là mình quên tắt chuông điện thoại. Cũng may là giáo viên chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng bảo cô nhanh chóng xử lí để không làm ảnh hưởng đến các bạn khác. Chuyện cô là người của Nghị Thừa Quân cả trường cũng đã biết hết rồi. Giờ này còn có ai dám đắc tội với cô chứ?

Diệp Thanh định tắt chuông điện thoại đi để tập trung làm bài thì cuộc gọi lại tiếp tục đến, là Mễ Dương Thành gọi. Giờ này anh ấy gọi thì chắc chắn là có chuyện quan trọng gì đó, Diệp Thanh đoán là vậy. Cô chần chừ một lúc rồi xin phép giáo viên ra ngoài nghe điện thoại. Giáo viên liền đồng ý.

Diệp Thanh đứng ở hành lang ngay trước cửa lớp học:

- Alo, anh Dương Thành!

- Diệp Thanh, mẹ em xảy ra chuyện rồi, bây giờ em đến bệnh viện được không?

Đầu dây bên kia, Mễ Dương Thành vô cùng gấp gáp nói. Mấy ngày trước Diệp Thanh nhờ anh tìm nơi ở của mẹ, bởi vì cô không tin tưởng Nghị Thừa Quân cho lắm. Mễ Dương Thành đã tìm ra và hứa sẽ âm thầm bảo vệ cho mẹ cô, nhưng ngày hôm nay lúc mẹ cô ra ngoài đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Bà ấy bị tai nạn giao thông.

Người của Mễ Dương Thành không kịp ngăn tai nạn lại, chỉ có thể vội vã đưa mẹ cô tới bệnh viện cấp cứu.

Diệp Thanh sau khi nghe xong câu nói của Mễ Dương Thành, cô bàng hoàng đứng bất động một hồi, vài giây sau cô mới có phản ứng:

- Sao…sao cơ…?

Cô không nghe lầm đấy chứ, mẹ cô bị tai nạn giao thông sao? Không thể nào, mới hôm qua Mễ Dương Thành còn nhắn tin báo cho cô là bà ấy vẫn bình an mà.

Diệp Thanh cố gắng bình tĩnh lại, ngăn không cho phép nước mắt rơi xuống. Mễ Dương Thành áy náy nói:

- Xin lỗi em, là anh không bảo vệ được tốt cho mẹ em. Nhưng tai nạn ngày hôm nay, rõ ràng có kẻ đang nhắm tới mẹ em.

Mễ Dương Thành nói tới đây, đầu óc Diệp Thanh liền trở nên trống rỗng. Là cố ý ư? Cô lúc này không nghĩ tới ai khác ngoài Nghị Thừa Quân, nếu không là hắn ta thì có thể là ai được chứ?

Mễ Dương Thành nói địa chỉ bệnh viện cho Diệp Thanh, cô vội vã bỏ đi, mặc kệ bài kiểm tra 15 phút còn chưa làm xong. Tới cổng trường, cô lập tức bắt taxi tới bệnh viện, trong lòng thầm cầu nguyện rằng mẹ sẽ qua khỏi.

“Mẹ ơi, con chỉ còn một mình mẹ và anh Dương Thành là người thân ruột thịt duy nhất trên đời thôi. Làm ơn đừng bỏ rơi con mà, mẹ hãy chờ con tới nhé.”



Bệnh viện…

Gần 1 tiếng Diệp Thanh mới tới bệnh viện, trên đường đi cô đã rất gấp rồi lại còn bị kẹt xe nữa. Tới nơi, cô liền chạy tới phòng bệnh Mễ Dương Thành nói, thấy anh đang đứng trước cửa phòng cấp cứu:

- Anh, mẹ em sao rồi?

Mễ Dương Thành cũng sốt ruột không kém Diệp Thanh:

- Vẫn còn đang cấp cứu, nhưng tình hình không được khả quan cho lắm.

- Sao…sao cơ, thế nào được gọi là không được khả quan?

Diệp Thanh mơ màng, cô thật sự rất mệt mỏi, cô không dám nghĩ tới cảnh mình sẽ mất mẹ. Ông trời làm ơn đừng tàn nhẫn với cô như vậy có được không?

Mễ Dương Thành hiểu tâm trạng hỗn độn của Diệp Thanh hiện giờ, anh thở dài, ghì chặt hai vai cô rồi an ủi:

- Diệp Thanh, em 18 tuổi rồi, có những việc vẫn nên trực tiếp đối mặt thì hơn. Tình hình của mẹ em rất nguy kịch, em…nên chuẩn bị tinh thần.

Là con cháu của Mễ gia, sinh ra không được phép yếu đuối, càng không được phép chùn bước trước những khó khăn gian khổ. Đây chính là quy tắc sinh tồn trong giới thượng lưu, những chuyện cá lớn nuốt cá bé là chuyện rất bình thường. Muốn tồn tại thì phải bất chấp thủ đoạn, phải trở thành kẻ mạnh hơn kẻ thù của mình.

Đừng giống như Mễ gia, vì quá chủ quan khinh địch nên chỉ sau một đêm đã bị Nghị Thừa Quân một tay tiêu diệt. Cơ nghiệp lớn tới đâu cũng sụp đổ, các công ty tập đoàn thuộc về Mễ gia đều bị phá sản hết, 80% rơi vào tay Nghị Thừa Quân. Còn 20% còn lại là một số cơ nghiệp may mắn vẫn còn trụ được cho tới giờ, trong đó có của Mễ Dương Thành và Mễ Địch. Nghị Thừa Quân buông tha cho bọn họ là vì thỏa thuận gả Diệp Thanh đi. Chỉ là Mễ Địch hành động ngu xuẩn nên đã chết trong tay Nghị Thừa Quân. Chẳng nhẽ Mễ Dương Thành lại phải cảm ơn “em rể” của mình vì đã không “đuổi cùng gϊếŧ tận” sao?

Diệp Thanh thật sự rất đau khổ nhưng những lời Mễ Dương Thành nói đúng, cô không còn sự lựa chọn nào khác. Lúc đó đèn cấp cứu đã tắt, các bác sĩ lần lượt bước ra, ai cũng vẻ mặt bất lực. Diệp Thanh liền chạy tới gặng hỏi:

- Bác sĩ, mẹ tôi sao rồi?

Vị bác sĩ bị Diệp Thanh hỏi chỉ biết lắc đầu bất lực:

- Chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, thành thật xin lỗi.

Câu này của bác sĩ khiến cho Diệp Thanh sụp đổ hoàn toàn, mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lí nhưng chuyện này đến đột ngột quá khiến cô không kịp thích ứng nổi. Các y tá từ từ đẩy giường bệnh của mẹ cô ra, bây giờ mẹ cô đã được phủ lên một tấm khăn màu trắng.

Diệp Thanh suýt nữa ngã bệt xuống sàn, may mà có Mễ Dương Thành đỡ lại:

- Em không sao chứ?

Ngày hôm đó bố mẹ của Mễ Dương Thành cũng ra đi như vậy, anh đương nhiên hiểu cảm giác hiện giờ của cô.

- Em…em phải gϊếŧ Nghị Thừa Quân, em muốn báo thù…

Cơ thể Diệp Thanh run rẩy, cô thậm chí còn không đủ can đảm để vén khăn trắng lên xem. Cô thực sự rất sợ, sợ bản thân không còn giữ được mạnh mẽ nữa. Cô sẽ ngất đi mất.

Mễ Dương Thành liền giữ chặt cô lại, bình tĩnh an ủi cô:

- Em phải tỉnh táo lên, bây giờ chưa phải là lúc, cẩn thận lại “chết oan”.

Diệp Thanh cuối cùng không giữ được nước mắt nữa, cô kích động bật khóc nức nở:

- Em thật sự xin lỗi, là vì em nên mẹ mới ra nông nỗi này. Nghị Thừa Quân đã từng cảnh cáo em, nhưng em vẫn cố tình tiếp cận em trai hắn để khıêυ khí©h hắn. Em hối hận rồi…hức hức…

Mễ Dương Thành vỗ lưng cô an ủi:

- Được rồi, chuyện đã xảy ra, hối hận cũng không có ích gì. Ngược lại em càng không được phép suy sụp, càng phải sống tốt để báo thù, không phải sao?



Tối nay, Diệp Thanh không về nhà mà tới nhà của Mễ Dương Thành. Anh nói ngày mai sẽ tổ chức tang lễ cho mẹ cô, cho nên đêm nay cô không muốn về nhà một chút nào.

Cô vẫn tiếp tục uống rượu đến say nhèm để quên đi đau khổ, Mễ Dương Thành lo lắng nên đã khuyên nhủ cô rất nhiều:

- Diệp Thanh, em vẫn ổn chứ?

Diệp Thanh lắc đầu:

- Không anh, em không ổn chút nào.

Sau đó cô cầm điện thoại lên, tắt nguồn rồi vứt vào một xó. Mễ Dương Thành biết bây giờ cô đang rất đau khổ, nhưng anh nghĩ cô vẫn nên gọi điện báo cho Nghị Thừa Quân một tiếng.

Bởi vì Nghị Thừa Quân, hắn ta chuyện gì cũng có thể làm ra được. Chỉ vì muốn cảnh cáo Diệp Thanh đến ngay cả mẹ vợ cũng không tha, Mễ Dương Thành chỉ lo cho Diệp Thanh sẽ chịu uất ức:

- Anh thấy em nên báo cho Nghị Thừa Quân một tiếng, tốt xấu gì…hắn cũng là chồng em.

- Hắn ta á, chắc giờ này đang vui vẻ hả hê lắm. Hắn không hề quan tâm tới em, em thiết nghĩ không cần báo cáo với hắn hành tung của mình làm gì.

Diệp Thanh lúc này vô cùng đau khổ, những đau khổ cứ dồn dập ập tới như muốn tra tấn cô từng chút một. Cô chỉ muốn uống say để quên hết đau khổ mà thôi.

Mễ Dương Thành mím môi không nói gì, Diệp Thanh lại nói:

- Anh, em bây giờ chỉ muốn được yên tĩnh một mình.

- Vậy được rồi, bao giờ nghĩ thông suốt thì phải đi nghỉ ngơi nhé. Ngủ một giấc thật ngon thì mai mới có sức được dự tang lễ được. Chúng ta còn mối thù lớn vẫn chưa báo nữa.

- Vâng, cảm ơn anh đã khuyên nhủ em.