Chương 4: Ông xảy ra chuyện

Đinh Ngọc vội nanh lại một đoạn tin nanh 【 Tôi không phải có ý này, tôi thật sự không làm. 】

Nhưng cô gửi tin nanh qua một lúc lâu sau cũng không thấy đầu bên kia nanh lại.

Dù sao cô cũng sẽ không đi, loại chuyện này, cô làm không nổi.

Đinh Ngọc ngủ đến nửa đêm, điện thoại ở đầu giường di động vẫn luôn rung lên không ngừng, cô cầm lấy, vừa nhìn vào cơn buồn ngủ đã biến mất hoàn toàn, sợ sẽ ảnh hưởng đến bạn cùng phòng, chạy từ trên giường lên đến ban công mới nhận điện thoại.

“Dì Xuân, làm sao vậy?” Dì Xuân là người cùng thôi với cô, dựa theo bối phận cô nên gọi là dì, là người rất tốt, ông bà không gọi được điện thoại, hằng ngày đều là làm dì Xuân liên hệ với cô.

“Ai da, sao bây giờ con mới nhận được thoại, sợ chết dì rồi, ông con nửa đêm bỗng nhiên có chuyện, bà con tới gọi dì, dì liền gọi 120 đưa đến bệnh viện, bệnh viện bên này nói là cái gì mà xuất huyết não, phải giao trước mười vạn tệ phí nằm viện.”

Đầu óc Đinh Ngọc đột nhiên mông lung: “Dì, dì nói cái gì?”

“Con đừng hỏi, hiện tại dì vẫn đang ở bệnh viện, bác sĩ người tớ nói là không nộp tiền thì không được phẫu thuật.” Dì Xuân cũng sốt ruột, đầu bên kia có hộ sĩ đang không ngừng thúc giục nộp tiền.

“Hiện tại con chỉ có năm vạn… Con nhớ là học bổng ngày trước của con ở chỗ bà còn có năm vạn nữa.”

“Con bình tĩnh, để dì hỏi bà của con.” Dì Xuân đầu bên kia hỏi từng chút, bà chỉ trả lời từng câu, có lẽ là đang sợ hãi.

Cô sao có thể không sợ hãi.

“Bà con nói là trong sổ tiết kiệm ở trong nhà, bây giờ dì đi lấy, chờ đến buổi sáng đến ngân hàng lấy, hiện tại con chuyển trước cho dì năm vạn, dì nói chuyện với bác sĩ một chút để cho ông của con nằm viện.”

“Được, con gửi vào số tài khoản trước của dì, ngay bây giờ đây.” Tay Đinh Ngọc run rẩy bắt đầu ấn ấn điện thoại, cái điện thoại hỏng này của cô mỗi khi cần đến là lại có chuyện.

Mắc kẹt tới nửa ngày, cô đã chuyển được tiền qua: “Dì Xuân, con chuyển tiền qua rồi, hẳn là sẽ đến nhanh thôi.”

“Được, con nói hai câu với bà con đi.”

“Tiểu Ngọc, đừng lo lắng, ông con vẫn ổn, bà cũng ổn, đừng lo lắng, đi học cho tốt, có biết không?” Bà cô ấy lặp đi lặp lại một câu này.

Đinh Ngọc nghẹn ngào không thôi, gật gật đầu, nghẹn đến mức nói không nên lời: “Ngày mai con sẽ xin nghỉ về, về thăm ông.”

“Đừng về, bên này có dì rồi, cơ thể bà con cũng khỏe mạnh, bác sĩ nói là có thể sắp xếp để làm phẫu thuật, đừng chậm trễ chuyện học tập của con, thấy học bổng của con có tác dụng chưa kia, con đừng lo lắng, đi học cho tốt đi.” Dì Xuân an ủi cô.

Nếu không phải không có cách nào, mọi người đều không có tiền ở đây, bà ấy cũng sẽ không gọi điện thoại cho Đinh Ngọc lúc hơn nửa đêm thế này.

“Được, vậy làm phiền dì Xuân rồi.”

“Khách sáo cái gì, tiền dì đã nhận được rồi, bây giờ dì đi đóng tiền, con đi ngủ đi.”

Dì Xuân cúp máy.

Nhưng Đinh Ngọc sao có thể ngủ ngon giấc.

Ông, ngàn vạn đừng có chuyện gì...

Đinh Ngọc lau nước mắt ở ban công một mình, hiện tại chuyện càng quan trọng hơn là, cô đã dùng hết năm tệ của người tớ, còn chưa chắc đã đủ...

Nghĩ đến những chiếc túi hai mươi vạn được khoe ra trên Tieba, còn có vài vạn phí bao nuôi trong một tháng...

Cô thật sự bị tiền tài đè nén đến suy sụp...

Đêm nay cô không tài nào chợp mắt được, sáng sớm hôm sau Từ Giai Ninh nhìn thấy bộ dạng này của cô liền giật nảy mình: “Sao cậu lại ra nông nỗi này? Vì 200 tệ kia mà ngay cả mạng cũng không cần?”

Từ Giai Ninh còn tưởng rằng tối hôm qua cô thức suốt đêm soạn bản thảo.

Đinh Ngọc lắc lắc đầu: “Không, học tỷ nói bản thảo diễn thuyết vẫy là được rồi, chị ấy rất hài lòng, bảo tớ đánh máy ra gửi cho chị ấy trong hôm nay.”

“Hứ, người nào đó, không mệnh công chúa nhưng lại mắc bệnh công chúa, rõ ràng cậu gửi bản word cho cô tớ để cô tớ tự mình đi in ra là được.”

Đinh Ngọc không nói gì, cũng thật sự không còn sức để nói nữa, cô nhìn thời gian, sợ rằng sẽ quấy rầy dì Xuân lúc sáng sớm thế này, chỉ có thể ngồi chờ điện thoại dì Xuân.

Buổi sáng cô không có tiết học, học tỷ có tiết, cô liền đi in bản thảo diễn thuyết qua.

Buổi sáng cô vẫn chưa ăn gì, dọc đường lại vội vã, đυ.ng ngay phải một thân hình cao lớn, bản thảo diễn thuyết trong tay rơi vương vãi trên đất.

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Cô vội xin lỗi, ngồi xổm xuống nhặt lấy, người đối diện cũng ngồi xổm xuống, giúp cô nhặt bản thảo diễn thuyết lên.

“Cảm ơn, vừa rồi tôi không phải cố ý, thật ngại quá.” Đinh Ngọc sửa sang lại bản thảo diễn thuyết, sợ sẽ loạn mất số trang, học tỷ lại nói thêm.

“Bản thảo diễn thuyết viết không tệ.” Thanh âm trầm thấp mang theo từ tính mê người.

Cô cảm thấy giọng nói này thật sự rất quen tới, ngẩng đầu, đón lấy ánh mặt trời nhìn về phía người đi tới.

Cơ thể cao gần 1m9, mặc bộ tây trang thẳng tắp, giống như là đi tham gia hoạt động quan trọng gì đó.

Trong hai tròng mắt hẹp dài của anh mang theo chút thanh lãnh, mũi cao thẳng, môi mỏng hơi gợi lên, ngón tay thon dài giao lại bản thảo diễn thuyết lên tay cô: “Đừng làm tôi thất vọng.”

Đầu óc cô lại ong ong, thân hình lảo đảo, những lời này…