Chương 1: Vô tình chạm mặt

Khi Chu Hy Mang lần đầu gặp Tạ Vân Huy, cô đang là thực tập sinh tại một nhà hàng Trung Quốc, nhà hàng này nằm trong một khách sạn khá lớn ở trung tâm thành phố.

Hôm đó cô được phân công làm ca chiều và đang chuẩn bị bữa tối với quản lý. Người phục vụ trưởng sau khi trả lời điện thoại, liền gấp gáp nói rằng có một phòng VIP cần sử dụng dịch vụ phòng. Trong nhà hàng Trung Quốc có một quy định là các cô gái thì thường không được phép giao đồ ăn, nhưng hôm nay trong nhà hàng rất ít nhân viên, quản lý luôn phải canh gác "trại căn cứ", chỉ có vài người nhân viên nữ đang làm việc, nên họ phải không còn cách nào khác ngoài việc nhờ Hy Mang thực hiện dịch vụ này.

Đây là lần đầu tiên Chu Hy Mang đi giao đồ ăn, dọc đường đi cô cứ cảm thấy bất an, trong đầu đã nghĩ sẵn cách xin lỗi khách hàng nếu xui xẻo mắc sai lầm. Theo con số người quản đốc đưa ra, cô nhanh chóng tìm được phòng số 906.

Cô bấm chuông cửa phòng thuần thục như đã được huấn luyện, lịch sự cất lời với âm lượng vừa phải: “Xin chào, phục vụ phòng.”

Giọng của cô khá hay, nhẹ nhàng và rất êm tai, đó là một giọng nữ khiến người ta cảm thấy thoải mái khi nghe nó.

Chỉ vài giây sau cánh cửa đã mở ra và một người đàn ông to lớn đứng ở cửa. Đôi mắt của Hy Mang mở to đầy sự hoài nghi.

Chắc hẳn người đàn ông trước mặt vừa mới tắm xong, anh ta mặc áo choàng tắm màu trắng, bộ ngực trần lộ ra giữa cổ áo, dáng người đầy đặn, rắn chắc, vừa phải.

Dáng người đẹp thế này có chút không thực tế, một Thực tập sinh như Chu Hy Mang cũng phải ửng mặt vì xấu hổ.

“Một cô bé con?” Giọng nói không quá lớn của người đàn ông nghe có vẻ khó hiểu, nếu không phải là có chút khinh thường chế nhạo. Điều này khiến Hy Mang lập tức rời ánh mặt khỏi thân hình của anh ta, cô thực sự muốn tự mình âm thầm phản đối: Tôi năm nay sẽ tốt nghiệp, đã là người lớn từ lâu rồi, không còn là trẻ con nữa!

Dựa theo kinh nghiệm cày phim ngôn tình thâu đêm suốt sáng của cô, anh ta giống như một mỹ nam được một nghệ nhân nổi tiếng tạc riêng cho thế giới này, quai hàm góc cạnh và rất “sạch sẽ”. Một đôi mắt đen không đáy, sống mũi cao và đôi môi nhếch lên lười biếng. Anh vừa mới tắm, vài giọt nước nhỏ xuống quai hàm, hai má đỏ bừng, tóc cũng ẩm ướt, những sợi tóc dính vào nhau.

Khuôn mặt và dáng người này đã có thể đánh bại rất nhiều sao nam, Chu Hy Mang vẫn đang sửng sốt không biết nên phản ứng thế nào.

Dù hơi nghi hoặc, người đàn ông không một chút để ý đến phản ứng của cô, bước sang một bên cửa, lùi lại một bước rồi chỉ tay: “Vào đi.”

“Được… được.” Giọng Hy Mang run rẩy. Cô thầm nguyền rủa bản thân vì quá mê trai mà trở nên bối rối khi nhìn thấy một người đàn ông. Cô đẩy xe đồ ăn vào phòng, mắt đảo xung quanh đánh giá căn phòng đắt tiền này. Đây là phòng cao cấp có phòng khách riêng. Vừa bước vào đã thấy một người phụ nữ bước xuống từ giường, cô ấy đang mặc áo choàng tắm ngắn dài chỉ qua mông, hờ hững nghiêng vai, có thể thấy cô ấy không mặc áo ngực. Chu Hy Mang nghĩ ngay đến việc hai người này đã làm, mặt lại bất giác đỏ lên, lắp bắp nói câu “Xin chào” với vị khách nữ.

Người phụ nữ gợi cảm nhìn thấy bộ dạng nhỏ con của cô cũng cười nói: “Chào cô bé.”

Hy Mang thật muốn khóc, trông cô ra dáng con nít ranh đến thế sao, rõ ràng là cô sắp tốt nghiệp, sau khi tốt nghiệp còn định theo đuổi hình tượng phụ nữ trưởng thành cơ mà.

Nghĩ trong đầu thế thôi chứ thật ra cô chẳng dám nói gì, nhanh chóng làm theo những gì cấp trên đã chỉ dẫn, lần lượt bày từng đĩa từ toa ăn lên bàn, sau đó cà phê, rồi cúi đầu định nhanh chóng rời đi.

"Chờ một chút." Người đàn ông vừa nhặt bộ đồ đen trên ghế, từ trong đó lấy ví ra, rồi lấy ra hai tờ tiền trăm đô, đứng ở cửa ra hiệu cho Hy Mang qua đây lấy. Cô thấy hành động này liền xúc động muốn chết.

Không giống như các nơi khác, nhà hàng Trung Quốc của họ rất hiếm khi nhận được tiền tip từ khách hàng. Bởi vì hầu hết khách đến nhà hàng đều nghĩ rằng khách sạn đã thu phí dịch vụ nên không cần thiết phải tip thêm cho người phục vụ. Thế nhưng trên thực tế, phí dịch vụ và tiền tip là hai thứ khác nhau, phí dịch vụ không liên quan đến thu nhập của người phục vụ, ít nhất là ở khách sạn cô đang thực tập. Mỗi lần các bạn cùng lớp hào hứng nói đến việc khách hàng chỗ họ thực tập rất rủng tỉnh về tiền tip là trong lòng cô vô cùng ghen tị. Cô cũng không ngờ lần đầu tiên đến giao đồ ăn mà lại trúng luôn khách VIP.

Không nghĩ ngợi nhiều Hy Mang nhanh chóng qua lấy tiền từ tay người đàn ông, thậm chí còn quên mất anh ta đẹp trai như thế nào mà bận cúi đầu nói lời cảm ơn: "Cảm ơn, cảm ơn! Chúc hai người dùng bữa vui vẻ!” Cô cảm ơn long trọng đến nỗi người đàn ông cũng phải ngạc nhiên. Hy Mang không chú ý tới phản ứng của người đàn ông, tạm biệt đôi nam nữ bên trong, vui vẻ đẩy xe đẩy đồ ăn rời khỏi phòng.

Ra đến thanh máy, cô vui vẻ nhìn tờ tiền màu hồng trong tay, trời ơi, hai trăm, càng nhìn càng thấy hai trăm đồng đẹp mắt đến lạ, không kìm được đưa lên môi hôn chùn chụt.

Người mở cửa đang định đóng lại thì nghe thấy tiếng cười đùa ngoài hành lang. Bàn tay đang cầm nắm cửa khựng lại, nghĩ đến câu “Phục vụ phòng” nhẹ nhàng trước đó, rồi nghĩ đến tiếng cười vừa rồi, anh lắc đầu.

Đây chính là cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa Chu Hy Mang và Tạ Vân Huy.