Chương 3.2 Lần thứ 3 (P2)

Tạ Vân Huy đương nhiên nhìn thấy rõ phân cảnh ném nhẫn đính hôn dứt khoát vừa rồi của Chu Hy Mang. Dựa vào hành động của cô, anh đoán trước khi đến đây chắc chắn đã cãi nhau rất to với anh chồng sắp cưới? Nghĩa là…

Bên ngoài gió lạnh thổi qua, Chu Hy Mang đột nhiên thấy cổ họng rất khó chịu, cô vội vàng đẩy Tạ Vân Huy ra, chạy sang ven đường cúi đầu nôn khan. Cô vẫn nhớ ra Tạ Vân Huy vẫn đang ở bên cạnh, liền che miệng cười gượng gạo, mơ hồ nói: “Thật xin lỗi, anh Tạ.” Cô dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt đỏ bừng của mình, “Bình thường tôi không uống nhiều rượu đến như vậy…”

Tạ Vân Huy nhìn dáng vẻ qua một vài lần gặp cô, cũng thấy cô không giống một con sâu rượu cho lắm: “Hôm nay là bởi vì bạn trai của cô sao?”

Nghe Tạ Vân Huy nói, cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt lim dim đầy ngưỡng mộ: "Sao anh biết chứ?". Chắc Chu Hy Mang hoàn toàn quên mất anh là người gần nhất chứng kiến cảnh cô ném chiếc nhẫn đính hôn thẳng tay.

Tạ Vân Huy nhìn bộ dạng ngờ vực của cô mà thích thú cười đùa. Anh đưa tay xoa đầu Chu Hy Mang, Chu Hy Mang tựa hồ ý thức được đối phương cũng không có ý xấu gì với cô, thậm chí còn có chút chiều chuộng cô. Sự tỉnh táo còn lại của cô đã bị dập tắt bởi rượu dâng trào, và cô bắt đầu trút nỗi cay đắng của mình lên đối phương. Ngồi thụp xuống mà gào lên.

"Bốn năm chết tiệt, bốn năm của tôi!!" Cô làm động tác "bốn" trước mặt Tạ Vân Huy, "Tôi đã dành hẳn bốn năm thanh xuân của mình cho anh ta, kết quả... kết quả..." Cô nói. , như sắp rơi nước mắt: "Bốn năm đó! Nói chia tay là chia tay."

Bốn năm? Trong đôi mắt đen sau cặp kính hiện lên một tia thương hại. Quả nhiên, cô gái trước mặt vẫn là một đứa trẻ mới bước ra đời được vài năm. Có lẽ trải qua ngần ấy năm yêu đương, cô sẽ tự nhận ra những lời nói thề non hẹn biển của tình yêu tuổi trẻ đều là ảo tưởng phần nhiều. Chỉ khi bản thân có quá ít thì mới quan tâm đến những điều đó.

"Mẹ kiếp, chúng tôi yêu nhau đã bốn năm rồi, bây giờ lại chia tay vì quà cưới thì có nực cười quá không?!"

"Thật là một cuộc cạnh tranh nhẫn tâm." Tạ Vân Huy không ngờ rằng một câu hỏi của mình lại dẫn đến bữa tiệc đổ lỗi dữ dội cho bạn trai cũ của cô. Anh không còn cách nào khác ngoài kiên nhẫn, tiếp tục lắng nghe câu chuyện xen lẫn tiếng khóc của cô, xem liệu có cơ hội nào có thể đưa cô về khách sạn hay không.

Chu Hy Mang vẫn cảm thấy ấm ức: “Hai mươi vạn,” cô làm một động tác chỉ con số “hai”, “Chỉ hai mươi vạn. Anh ta nói rằng gia đình tôi là phù phiếm và thèm muốn tiền nhà anh ta sao."

Hai mươi vạn? Tạ Vân Huy anh không nghe nhầm đấy chứ, anh cũng không khỏi vừa thấy nực cười, vừa thấy càng thương hại cho Chu Hy Mang, con số hai mươi vạn làm một đôi trẻ đã đính hôn mà chia tay sao? Đôi trẻ này thật biết cách biến tình yêu trở nên rẻ mạt.

Hơn nữa, trong mắt Tạ Vân Huy, nếu trong mối quan hệ, đối phương chỉ quan tâm đến tiền bạc thì chẳng phải ai đạt được mưu cầu hạnh phúc cả, đường ai nấy đi cũng là chuyện sớm muộn.

Chu Hy Mang không biết Tạ Vân Huy đang nghĩ gì, một tay vỗ vào ngực, đau đớn kêu lên: “Nhà chúng tôi cũng cấp của hồi môn được vậy. Chết tiệt! Căn nhà bố mẹ anh ta mua cho thì chỉ trả khoản đầu, số tiền còn lại tôi cùng anh trả trả sau khi kết hôn, nhưng tên chủ hộ thì tiệt nhiên không có tôi. Thật nhảm nhí, bọn họ nghĩ tôi là đứa ăn nhờ ở đậu con trai họ chắc.”

Tạ Vân Huy xoa xoa trán, nhìn đồng hồ trên cổ tay, thấy trời càng về khuya, nhưng anh còn đang đứng nghe một người phụ nữ phàn nàn về mối tình thất bại của cô ấy. Đúng là anh có đôi chút hứng thú với Chu Hy Mang, trong khoảng thời gian gần đây, anh không có nhiều phụ nữ bên cạnh, cũng không có nhiều thời gian chơi đùa thoải mái như bạn bè xung quanh mình, điều này khiến anh có phần cô đơn. Nhưng liệu có đáng để anh dành thời gian nghe một người phụ nữ càm ràm vào lúc nửa đêm gió lạnh không?

Lúc này, Chu Hy Mang vẫn trong cơn say, giả vờ thờ ơ mạnh mẽ nói: "Không sao! Chị tôi bốn năm mới nuôi lớn một con chó thôi mà!" Nói xong, cô lại nghĩ đến chuyện khác, sắc mặt cô lập tức sa xuống. Sống lâu như vậy còn biết lấy lòng chủ nhân, tên chó chết tiệt đó còn tệ hơn cả một con chó. Cô chán ghét xua tay trong không khí, “Chơi chán rồi, không chơi nữa!”

Tạ Vân Huy nghe vậy cũng phải bật cười, rốt cuộc tối nay cuối cùng cũng nhìn thấy được điều gì đó thú vị. Anh bắt đầu mong chờ xem người phụ nữ này sẽ nói gì nữa.

Chu Hy Mang nghiêng đầu, trong ánh mắt mơ màng hiện lên vẻ tò mò liền hỏi nhỏ: "Tạ tiên sinh, anh có hứng thú với tôi không?"

Một người đàn ông kiên nhẫn ở với một người phụ nữ vào lúc nửa đêm thế này, liệu có người đó phải có sức quyến rũ này sao? Tạ Vân Huy có chút hứng thú nhìn Chu Hy Mang: “Nếu tôi nói phải thì sao?”

Câu trả lời không chút bất thường của anh chàng đẹp trai trước mắt ít nhiều đã làm hài lòng Chu Hy Mang, cô hừ một tiếng, cười vui vẻ tỏ vẻ đắc ý: “Cám ơn.” Dù không biết là chân thành hay chỉ là an ủi, nhưng nghe được câu trả lời như vậy khi thất tình vẫn khiến cô cảm thấy mình có chút quyến rũ.

Chẳng có gì ngập ngừng, giờ thì cô mạnh dạn tuyên bố tình trạng hiện tại của mình: "Tôi... tôi độc thân..."

Vừa nói xong, cô đã xây xẩm nhắm mắt nghiêng hẳn đầu sang bên phải, Tạ Vân Huy thấy bộ dạng này liền nhanh chóng đỡ lấy cô, anh nhướng mày: “Bất tỉnh hẳn rồi sao?” Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô ấy ngủ quên trong lúc say cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Không có địa chỉ của cô, tất nhiên anh chỉ có thể thực hiện lời hứa và đưa cô về phòng. Trên đường đi, anh nhớ ra cô là nhân viên của Random, tưởng cô không muốn đồng nghiệp nhìn thấy trạng thái say xỉn của mình nên liên tục ấn đầu cô, dùng áo khoác len quấn chặt để người khác không nhìn thấy. khuôn mặt.

Ít nhất phải nói là chán nản, đây là lần đầu tiên anh đưa một người phụ nữ trong tình trạng bất tỉnh về phòng trước mặt nhiều người, như thể anh đang lừa gái nhà lành lên phòng khách sạn xâm hại vậy.

Về đến phòng, Tạ Vân Huy mò mẫm trong bóng tối, khi tìm được vị trí chiếc giường nhẹ nhàng đặt Hy Mang nằm lên đó. Anh xoa xoa cổ tay đau nhức rồi cởϊ áσ khoác len đen, để lộ áo vest và áo sơ mi trắng bên trong. Thân hình của anh được duy trì tốt nhờ tập luyện thường xuyên. Nơi giao nhau giữa áo và quần là vòng eo săn chắc, khỏe khoắn và không hề có mỡ thừa. Anh cầm chiếc áo khoác trong tay, đang định đi ra ngoài thì đột nhiên đổi ý, đổi hướng ngồi xuống chiếc ghế êm ái cạnh giường lớn. Anh tháo kính ra và đặt chúng lên bàn cà phê bên cạnh. Dụi dụi mắt ngả lưng vào thành ghế, hôm nay anh phải giải quyết quá nhiều chuyện phát sinh ngoài ý muốn, nhất là buổi tối, trong đầu cảm thấy mệt mỏi.

Chu Hy Mang ôm chiếc gối bông màu trắng của khách sạn chìm vào giấc ngủ. Cô được Tạ Vân Huy đắp chăn, hình như quá nóng, khi cô xoay người, chăn đã lật dưới người cô. Tấm lưng của cô bị lộ ra trước mắt Tạ Vân Huy, gần như không có khả năng tự vệ. Mặc dù cô ấy đang mặc bộ quần áo mùa đông dày, nhưng trong mắt Tạ Vân Huy lúc này, cô ấy trông gần như không mặc gì. Nghe có bỉ ổi quá không đây.

Tạ Vân Huy là một người đàn ông có nguyên tắc riêng, chẳng hạn như anh ta không có thói quen “nhặt xác” và sẽ không lợi dụng phụ nữ khi cô ấy say rượu bất tỉnh. Nhưng... không có quy định rõ ràng nào nói rằng bạn không được nhìn vào hình dáng phụ nữ khi họ đang ngủ, phải không?

Đôi mắt đen đó quét qua quét lại trên người Chu Hy Mang, Chu Hi Mang chỉ lộ ra một phần lưng của cô, đủ để Tạ Vân Huy bắt đầu đánh giá giá trị của cô.

Thân hình... Anh nghĩ đến vẻ ngoài của cô trong bộ trang phục làm việc của giám sát nhà hàng Trung Quốc, nhìn cô ấy có thân hình khá cân đối, chỉ là không cao lắm.

Tính cách… "Không sao! Chị tôi bốn năm mới nuôi lớn một con chó thôi mà! Chơi chán rồi, không chơi nữa!" Mấy câu nói lúc này ở ven đường văng vẳng bên tai anh, dù cô đang mượn rượu để giải quyết cho tình yêu đã mất của mình. Anh có thể nghĩ rằng cô gái này thật có khiếu hài hước.

Về phần lợi ích giữa hai bên... Dựa trên lần gặp trước, Tạ Vân Huy cho rằng nếu cho rằng đối phương có chút hứng thú với mình thì cũng không có vẻ gì là anh ấy tự ái, phải không?

Những ngón tay mảnh khảnh với những khớp nối rõ ràng ôm lấy má anh. Một con thỏ đen yên bình ngủ trong bóng tối, cô không biết mình đang bị một con sói hoang nhìn chằm chằm, con sói hoang này vô liêm sỉ, ánh mắt quét qua quét lại trên người cô. Giá trị của Chu Hy Mang dần dần hình thành trong đầu Tạ Vân Huy.

Có lẽ, anh nên ngủ một chút để tỉnh táo nói chuyện với cô ấy vào ngày mai, để xem cô ấy có tâm trạng chơi game cùng với anh ấy không…?