Chương 3.1. Lần thứ 3 (P1)

Lần thứ ba Tạ Vân Huy gặp Chu Hy Mang là ở quán Crystal Bar gần khách sạn Random. Hôm đó sau giờ làm, anh hẹn một số người quen đến chơi bi-a ở quán bar này. Sau vài vòng, bạn bè liền đề xuất tìm thêm một chỗ náo nhiệt hơn. Anh giơ tay nhìn đồng hồ, thấy cũng không còn sớm nên định trực tiếp quay về khách sạn.

Vừa xuống lầu, Tạ Vân Huy nhìn thấy một người phụ nữ quen mắt. Cô gái này đang nằm trong vòng tay của một người đàn ông ở phía bên kia quầy bar.

Anh nhớ lại cuộc trò chuyện ba tháng trước, cũng đã nhớ ra người phụ nữ đó là ai, nghĩ rằng cô ấy cũng đến quán bar để giải trí. Giữa tiếng nhạc ầm ĩ trong quán bar, anh cười nhạt rồi đi thẳng về phía cửa mà không nhìn thêm.

Khi đi ngang qua khu vực quầy bar, anh nghe rõ giọng nói của người phụ nữ kia: “Thả tôi ra ngay!” Nghe đến đây, anh cũng dừng chân xem quay đầu xem thử tình hình.

Chu Hy Mang mặc dù say, nhưng ý thức vẫn tỉnh táo. Anh đoán khi cô đang uống rượu, thì một người đàn ông lạ mặt tiến đến trò chuyện và bắt đầu đυ.ng chạm vào người cô.

Quả thực đúng như vậy, Chu Hy Mang nhìn người đàn ông thô tục trước mặt mà bày tỏ sự khinh thường và phớt lờ mấy lời gạ gẫm chiêu trò của anh ta. Lợi dụng tình cảnh cô gái một mình uống rượu, người đàn ông tiến thêm một bước nữa và quàng tay qua vai cô. Chu Hy Mang khó nhọc từ chối, muốn đẩy hắn ra khỏi khu vực của mình ngay lập tức. Nhưng ý thức và thể lực của cô bắt đầu dần dần biến mất, đối phương dùng sức ôm chặt cô nên cô không thể thoát ra được.

Người phục vụ quầy bar nhìn thấy họ đầu tiên, nhưng nghĩ rằng họ là một cặp tình nhân đang cãi nhau. Người đàn ông lạ nhanh chóng cố ý bỡn cợt kêu lên "Em yêu, em yêu".

"Tránh ra đi đồ khốn kiếp!" Chu Hi Mang còn muốn giãy dụa chửi bới. Hắn thấy người khác cho rằng bọn họ là một đôi, liền cười đùa hét lớn hơn: "Em yêu, đừng giận anh được không?" Rồi tiếp tục hả hê ôm lấy eo Chu Hy Mang, lôi lôi kéo kéo, mông Chu Hy Mang rời khỏi ghế quầy bar, sắp bị đối phương bắt đi.

"Simone." Một giọng nam trầm thấp vang lên trong tai Chu Hy Mang, khoảnh khắc tiếp theo, một cổ tay mạnh mẽ bóp cổ người đàn ông cặn bã trước mặt cô.

“Ôi ôi…” Hắn đau đớn hét lên và lập tức buông tay Chu Hy Mang ra.

"Simone." Một anh chàng đeo kính đẹp trai vòng tay qua eo Chu Hy Mang, trìu mến gọi cô.

Với ý thức còn sót lại, Chu Hy Mang nhận ra người đã cứu cô: “Tạ…” Cô vốn muốn gọi anh là anh. Cô bước vào vòng tay anh, nũng nịu nói: “Anh đến rồi?”

"Xin lỗi.” Tạ Vân Huy nói đầy yêu thương, nắm tay người đàn ông không buông, người đàn ông cố gắng hất tay ra nhưng không được. Tạ Vân Huy lại đẩy mạnh, tiếng hét của anh lớn dần lên, có thể so sánh với âm lượng âm nhạc trong quán bar, "Xin lỗi em tôi đến muộn chút." Vừa dứt lời, anh dùng môi chạm vào trán cô, như thể cô là người yêu đang chờ đợi anh.

"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi." Người đàn ông dựa vào sức mạnh của Tạ Vân Huy phải nhanh chóng nhượng bộ, "Tôi không biết cô ấy đã có bạn trai..." Tạ Vân Huy liếc nhẹ, ánh mắt này tự động làm người đàn ông tự biết phải nhanh chóng rời đi để tránh gặp rắc rối.

“Mặc kệ có bạn trai hay không, cũng không phải lý do ép buộc một cô gái.” Tạ Vân Huy lạnh lùng nói. Sau đó, không kiên nhẫn ra lệnh: "Biến đi."

“Oke oke.” Sau khi Tạ Vân Huy dứt lời, người đàn ông giơ ngón tay trỏ lên, tỏ ý rút lui, dù sao cũng chỉ là muốn chơi bời một chút. Không thành công thì thôi, hắn chẳng ngu gì mà ở lại đây hơn thua để to chuyện thêm.

Đôi tay cô bị Tạ Vân Hy đang bị xiết mạnh, cũng có chút đau đớn, nhưng khi nhìn người đàn ông nhanh chóng rời đi, cô thở phào nhẹ nhõm. Cô ngẩng đầu cười tỏ vẻ cảm kích: “Cảm ơn anh Tạ.”

Nói xong, cô tự nhiên định rời khỏi bàn tay Tạ Vân Huy cúi đầu cảm ơn nhưng lại không thể đứng yên, loạng choạng ngã về phía sau. Anh nhẹ nhàng nghiêng người về phía trước và đặt tay lên eo cô. Kết quả là Chu Hy Mang trở về trong vòng tay của Tạ Vân Huy.

"Anh Tạ," chắc giờ này rượu mới thực sự làm cô tê liệt thần kinh, cô cảm thấy choáng váng, dùng cánh tay của anh giữ cho khỏi ngã, lại rối rúi cúi đầu cảm tạ: "Vừa rồi cảm ơn anh nhiều lắm."

"Không có gì, để tôi đưa cô về."

Chu Hy Mang không khỏi cảm thán, có người lại chu đáo thế sao, tầm mắt bắt đầu mơ hồ, đầu óc lâm vào trạng thái giằng co kịch liệt với cơn say: "A, mẹ tôi dặn không được đi cùng người lạ, nhưng tôi đã gặp anh ba lần rồi, tạm coi anh thật tốt bụng. Vậy tôi không khách sáo nữa."

Tạ Vân Huy bất lực cười, anh không cho rằng mình là quân tử, nếu hôm nay Chu Hy Mang bị thay thế bởi một nữ nhân xa lạ khác, hắn cùng lắm sẽ yêu cầu bảo vệ chú ý, đề phòng xảy ra bi kịch, nhưng có thể hắn sẽ không đích thân xuất hiện. Hành vi của anh ta dường như khiến Chu Hy Mang có chút hiểu lầm về anh ta, nhưng điều đó không quan trọng, đó không phải là vấn đề lớn.

"Nhà tôi ở..." Chu Hy Mang cố gắng nhớ lại địa chỉ và nơi cô ở, cáu kỉnh xoa xoa ngọn tóc, mếu máo mơ hồ nói, "Tôi không muốn về nhà, nhưng cũng không thể về ký túc xá, phải sao bây giờ" Bây giờ trông cô thảm hại vô cùng, nếu về nhà sẽ nhớ đến hình bóng người đàn ông đó, còn nếu lục đυ.c bước vào ký túc xá vào giờ này, cô lại lo mình sẽ làm phiền người khác.

Tạ Vân Huy nghiêm túc đưa ra đề nghị, “Có thể qua chỗ tôi, là khách sạn mà cô làm việc?”

“Hả?” Chu Tây Mang nghe xong đề nghị, chớp chớp đôi mắt say khướt nhìn anh, “Anh… anh có muốn không? để…”

“Tôi chỉ có thể cho cô nương tạm một tối thôi.” anh cười cười nói với cô. Nụ cười dịu dàng hiện lên trên đôi môi mỏng, trông an toàn và vô hại, và… một lần nữa phải khẳng định, anh chàng này quá đẹp trai. Trái tim Chu Hy Mang đập loạn lên, sự tỉnh táo còn sót lại của cô đã bị vẻ đẹp của người đàn ông này khuất phục một cách xấu hổ.

"Vậy..." Cô vẫn muốn duy trì hình ảnh của mình, trịnh trọng nói: "Đành làm phiền anh!"

Nói xong, cô hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ, quyết định toàn tâm toàn ý tin tưởng Tạ Vân Huy. Điều này nguy hiểm. Dù sao cô và Tạ Vân Huy cũng chỉ gặp nhau, tính cả lần này cũng chỉ có ba lần. Chỉ sau ba lần gặp nhau, cô đã có thể lựa chọn giao sự an toàn cá nhân của mình cho người đàn ông trong tình trạng nửa tỉnh nửa mơ. Điều này nên đổ lỗi cho tác dụng của rượu, hay nên đổ lỗi cho vẻ đẹp quyến rũ? Có lẽ nên đổ lỗi cho sự mê trai bất diệt của cô thì đúng hơn.

Trước khi cùng Chu Hy Mang rời đi, anh không quên nhặt chiếc túi cô đang để trên quầy bar. Cánh tay khỏe mạnh của Tạ Vân Huy cho cô chỗ dựa vững chắc, với sự giúp đỡ của anh, cô cũng đang định rời đi thì liền nhớ ra một việc cần phải làm.

"Chờ đã, chờ đã!" Chu Hy Mang xua tay, ra hiệu Tạ Vân Huy dừng lại. Tay phải của cô mò mẫm ngón giữa của bàn tay trái, nắm lấy chiếc nhẫn kim cương trên ngón giữa, dùng sức rút ra thật mạnh.

“Đau, đau quá!” Cô đau đến nhăn nhó, nhưng nếu cô mạnh tay thì chiếc nhẫn khó mà rời ra khỏi ngón tay. Cô cầm chiếc nhẫn trước mắt, dành hai giây cuối cùng ngắm nghía, cuối cùng dứt khoát ném nó xuống sàn nhảy của quán bar. Chiếc nhẫn bị ném đi rất xa, rơi vào đám đông trên sàn nhảy, sự lấp lánh của nó chút le lói một chút rồi biến mất hoàn toàn.

Hy Mang hài lòng mỉm cười, không vững mà nắm lấy cánh tay Tạ Vân Huy: "Đi thôi!"