Chương 4.1

“Con làm xong bài tập nhanh vậy sao?”

Nghe thấy động tĩnh ở cửa, Giang Uyển đang xem ti vi ngước mắt lên nhìn, đúng lúc chuông gió nhảy xuống khỏi vòng tay Từ Ái, Giang Uyển vui mừng ôm lấy chuông gió đang chạy về phía mình, một lát sau, bà ấy mới khó hiểu hỏi: “Sao lại ôm cả Chuông Gió tới đây? Không phải để cho Tiểu Nghệ nuôi sao?”

Tô Ái thay giày, mơ hồ nói: “Con muốn tự nuôi.”

Giang Uyển cũng không nghi ngờ gì, từ nhỏ Tô Ái đã thích động vật, lúc Chuông Gió được đưa đến nhà Cố Nghệ, cho dù đối phương có là anh trai mà cậu yêu thích thì Tô Ái cũng buồn bực hồi lâu.

Chuông gió nằm bò trên đùi Giang Uyển, ngáy nhỏ, từ màu tóc có thể nhìn ra nó được nuôi rất tốt.

Ban đầu nó cũng được Cố Nghệ nuôi rất đàng hoàng, không ai có thể đối xử tốt với một con thú như vậy, dung túng vô độ.

Tô Ái thay giày xong thì rót ly nước uống, Giang Uyển ngồi trên ghế sô pha trò chuyện với cậu về cuộc sống thường ngày: “Thứ bảy sinh nhật Tiểu Nghệ đấy, con có chuyển bị quà gì chưa vậy?”

Sinh nhật?

Sinh nhật ai?

Cố Nghệ?

Sinh nhật Cố Nghệ thì liên quan gì đến cậu?

“Còn chưa chuẩn bị quà.” Tô Ái hết sức thành thật nói.

Giang Uyển không tin.

Bắt đầu từ khi nhà bọn họ chuyển đến sát vách nhà họ Cố, quan hệ của hai đứa trẻ vẫn luôn rất tốt. Hàng năm sinh nhật Cố Nghệ, Tô Ái đều bắt đầu chuẩn bị quà từ rất sớm.

Nói không chuẩn bị thì chẳng ai tin được.

Tô Ái đặt ly rượu xuống, nhấn mạnh: "Thật đấy.

Giang Uyển vuốt lông của Chuông Gió, cười đầy ẩn ý: “Vậy sao? Vậy anh trai Cố Nghệ của con chắc chắn sẽ rất đau khổ đấy.”

Tô Ái: “...”

“Thật sao?” Tô Ái cười không rõ ý tứ, miệng thì lại nhỏ giọng thì thầm: “Anh ấy lừa cả các người sao?”

Giang Uyển không nghe rõ: “Cái gì?”

“Không có gì.” Tô Ái lắc đầu, đeo cặp sách lên lầu: “Con đi ngủ đây, bà Giang xinh đẹp cũng phải đi ngủ sớm đi nha.”

Giang Uyển nhìn Tô Ái chạy vào phòng, bất đắc dĩ cười cười, từ nhỏ cái gì Tô Tô cũng tốt, tính tình tốt, thành tích tốt, quan hệ với bạn học trong lớp cũng không tệ, chỉ là không có chủ kiến gì cả, lỗ tai mềm nhũn.

Giang Uyển vốn còn rất lo Tô Ái lên trung học sẽ gặp phải người không tốt, nhưng may mà có Cố Nghệ ở đây, có Cố Nghệ ở bên cạnh Tô Ái, bà rất yên tâm.

Tô Ái lên lầu, ném luôn cặp sách lên bàn, lôi bài tập ra, tìm một xấp giấy nháp từ ngăn kéo dưới cùng, rồi làm lại tất cả bài tập.

Đáp án hoàn toàn giống với những gì Cố Nghệ đã làm.

Thật sự là Cố Nghệ đã làm bài tập cho mình, quả nhiên tư duy của nhân vật phản diện không phải người bình thường có thể hiểu được. Anh ấy biến bản thân thành phế vật, do không thích bản thân mình lúc đầu ư, nhưng nếu hận thì sao lại xuyên từ trung học đến đại học, sao có thể là hận được?

Nhưng nếu không phải thì mới khiến người ta cảm thấy da đầu tê dại, toàn thân ớn lạnh.

Nếu chỉ vì cảm thấy cuộc sống quá nhàm chán mà làm như vậy thì có thể tìm được niềm vui thì sao?

Anh che mắt tất cả mọi người, từ giáo viên, bạn học, bạn thân nhất nhất và thậm chí là cả ba mẹ. Anh không giống người mà giống một sinh vật lang thang ngoài vòng pháp luật hơn.

Bình thường thì Tô Ái và Cố Nghệ sẽ không đến trường cùng nhau, Cố Nghệ phải đến trường trước, treo bảng hiệu kiểm tra đồng phục học sinh và phù hiệu trường, anh không muốn Tô Ái phải dậy sớm cùng mình.