Chương 4.2

Tô Ái mang một túi lớn trái cây sấy khô được dì nhét trong cặp đi học, trong tay cầm sữa chua và bánh mì. Tài xế chỉ đưa cậu đến giao lộ bên cạnh trường học vì cửa Tây Trung không dễ quay đầu xe, đặc biệt là buổi sáng, học sinh nhiều, xe cũng nhiều.

Sáng sớm tháng Tư trời vẫn hơi mát, có lớp sương lạnh mỏng phủ trên đỉnh đầu, lá cây nhãn treo trên cành mát lạnh, hơi thở phả ra cũng có chút lanh.

“Tô Ái, chào buổi sáng!”

Tô Ái đang ngậm ống hút trong miệng, bất ngờ bị người ta vỗ vai từ sau lưng một cái thì quay đầu sững sờ nhìn nữ sinh kia, cho ra kết luận: Rất đẹp, là người quen.

“Hôm qua tôi hỏi Manh Manh, bảo cậu ấy hỏi cậu vì sao đột nhiên cậu lại xóa wechat của tớ, cậu ấy có hỏi cậu không?” Ôn Yên buộc tóc đuôi ngựa thật cao, hai mắt đen nhánh tỏa sáng, trong veo sạch sẽ.

Khó trách vì sao có thể làm nữ chính, nhìn qua trông cũng rất đơn thuần lương thiện.

Tô Ái do dự một chút mới nghĩ ra lý do: “Điện thoại di động của tớ đã cài đặt chương trình tự động dọn dẹp bạn bè, nó sẽ tự dọn dẹp bạn bè chưa từng nói chuyện, hình như là kiểm tra 12 tiếng một lần…”

Vẻ mặt của thiếu niên rất nghiêm túc, còn có chút ngượng ngùng, Ôn Yên không nghĩ nhiều đã tin ngay. Tuy cô chưa từng nghe nói đến chương trình nhỏ này nhưng cũng không có nghĩa là nó không tồn tại.

“Được rồi, vậy chúng ta thêm bạn tốt lại đi.” Ôn Yên nói xong lập tức lấy điện thoại di động ra, mở wechat rồi lướt lên: “Cậu mở mã QR ra đi, để tớ thêm cậu.”

Sắp đến cổng trường rồi.

Hai người vừa đi vừa nói, Tô Ái cũng không nghĩ nhiều, thêm bạn cũng tốt thôi, huống chi Ôn Yên còn là nữ chính. Để ngày mai cậu sẽ xóa Cố Nghệ.

Tô Ái lấy điện thoại di động ra, vùi đầu mở khóa. Lúc này, bọn họ đã đi tới cổng trường, hai ba ủy viên kỉ luật đeo băng tay áo đỏ đang kiểm tra người đi vào với vẻ mặt nghiêm túc.

Người đứng ở bên cạnh bọn họ là Cố Nghệ, Cố Nghệ không có đeo huy hiệu đỏ nhưng trên cổ anh lại đeo bảng hiệu. Anh không tham dự vào loại hành vi có thể đắc tội với người khác này của ủy viên kỷ luật, thỉnh thoảng còn có thể ra mặt an ủi hai câu khi có người bị phê bình vô cùng xấu hổ.

Ủy viên kỷ luật thở dài: “Đội trưởng, cậu đối xử nhẹ ngàng với bọn họ quá nên bọn họ mới được voi đòi tiên, dạy mãi không chịu thay đổi.”

Cố Nghệ không trả lời cậu ta mà lướt qua bọn họ nhìn về phía một nam một nữ đang đi vào cổng trường.

Đáy mắt lạnh lẽo như nước vỡ ra từ mặt băng, quá mãnh liệt.

Tô Ái vẫn chưa chú ý tới Cố Nghệ, cậu mở mã QR ra, đưa cho Ôn Yên: “Được rồi.”

Ôn Yên hướng camera về phía mã QR, sau khi nhảy ra khỏi trang, cô xin thêm bạn tốt nhưng vòng tròn vẫn cứ quay. Ôn Yên lẩm bẩm mạng hôm nay kém quá đi, đang lẩm bẩm thì một dòng chữ xuất hiện:

Đối phương không thêm bất kì ai làm bạn tốt!

Ôn Yên sửng sốt: “Đây là…”

Tô Ái cũng bối rối hai giây nhưng cậu lập tức nhận ra do ai làm, nghiến răng nghiến lợi trong lòng. Đang muốn sửa lại thì bả vai đã bị người ta vỗ nhẹ một cái, Tô Ái khó hiểu ngước mắt lên.

Trước mắt là người cậu không muốn nhìn thấy nhất.

“Bạn học, cậu không đeo phù hiệu nha.” Cố Nghệ cười nhắc nhở Tô Ái, cũng có thể không chỉ nhắc nhở chuyện này.

Ngón tay Cố Nghệ rất dài, khớp xương rõ ràng, tinh xảo như thạch anh vậy. Ngón trỏ của anh chỉ lên ngực Tô Ái, hơi nghiêng người về phía trước và từ từ nheo mắt lại, giống như một con sói đang ngủ trưa bị quấy rầy vậy, trong mắt hiện lên chút bất mãn và một sự thù địch mà không ai có thể cảm nhận được.