Chương 1:

“Ting”

Một tiếng báo động nhỏ vang lên, cánh cửa thang máy từ từ mở ra.

Một thân ảnh phía sau chậm rãi bước đi.

Trước mắt là dãy người nam nữ đều bận comle nghiêm chỉnh, đứng xếp thành hai hàng.

“Thỉnh Hạ tiên sinh mời đi lối này” Phụ nữ trung niên có mái tóc đã bạc vài phần với khí chất của bề trên cùng gương mặt không chút ý cười đưa tay mời hắn.

Thiếu niên cao gầy được gọi là “Hạ tiên sinh” tầm độ tuổi trung học chỉ cong khoé môi nhợt nhạt, lười biếng hất đầu đưa ra ý tứ, ngay lập tức người kia nhanh nhẹn đi lên trước, thuần thục đưa ra hướng dẫn.

Dọc đường đi, hắn híp mắt đánh giá cách bài trí và khung cảnh ở nơi này.

Đây chính là nhà hàng Đông Âu – một nhà hàng đắt đỏ, xa xỉ nhất trong thành phố.

Quả thực khiến người khác trầm trồ về độ vung tiền của ông chủ nhà hàng khi suốt cả hành lang rộng lớn toàn là đồ cổ cùng bức hoạ nổi tiếng được đặt xen kẽ, trên tường nhà không thiếu các hoa văn uốn lượn, mỗi hoa văn đều được khắc tỉ mỉ bằng vàng chói loá với đủ loại hình từ động vật đến con người, tất thảy đều quá mức khoa trương.

Ngoài mặt Hạ Cẩm có vẻ thờ ơ, không mảy may đặt vào mắt, tuy nhiên trong lòng lại như sóng biển gào thét ầm ầm.

‘Mù chết lão tử rồi, có phải thừa tiền quá không a? Này là muốn khoe độ giàu sao?’

Tuy đó là lời trong nội tâm, nhưng vẫn có thứ nghe được ‘lời’ của hắn.

“Tầm thường” Giọng nói máy móc trong đầu hắn đáp trả, không cảm xúc mà chế giễu.

“Chẳng qua ký chủ như ếch ngồi đáy giếng, thấy qua mấy thứ này cứ tung hô lên trời, quá kém sang” Thứ trong đầu hắn tuy không phải con người tuy nhiên còn bĩu môi khinh bạc hắn.

‘Ô’ Gương mặt thiếu niên thoáng có chút buồn nhưng nhanh chóng khôi phục lại biểu cảm như thường lệ.

Người phụ nữ trung niên một bên hướng dẫn một bên lén quan sát Hạ Cẩm, thấy hắn một chút cũng không kinh ngạc liền không khỏi cảm thán.

“Thỉnh ký chủ làm việc cẩn thận tránh OOC, hệ thống đã nâng cấp lên bậc: Phản Diện – Pháo Hôi, suất diễn của ngài sẽ dài và giá trị năng lượng từ nhiệm vụ cao hơn trước đồng nghĩa với việc độ khó được nâng lên, ngài nhất định không nên lơ là” Hệ thống lên tiếng nhắc nhở, không quên kèm theo ít cảnh báo.

‘Đã biết’ Hạ Cẩm ghét lời khuyên của nó, hừ mũi nhẹ một tiếng, qua loa đáp ứng xong tiếp tục đưa mắt quan sát.

“Bắt đầu cốt truyện chính… loading.

Thỉnh ký chủ…. bắt đầu cốt truyện chính”

Dứt lời, người phụ nữ trung niên đã đứng trước cánh cửa lớn, hai bảo tiêu cao to bên cạnh mở ra cánh cửa.

Không kịp phòng bị, Hạ Cẩm bị đủ ánh sáng loé lên, đập vào mắt, suýt chút nữa khiến hắn mù thật.

“Hạ tiên sinh, ngài đã đến nơi. Chúc ngài một buổi tối tốt lành” Người phụ nữ trung niên nói xong quay người rời đi để mặc Hạ Cẩm đứng trơ ra, bởi vì chói mà một bên mắt lâng lâng nước.

Theo thói quen định bật ra câu tục tĩu thì hệ thống biết tính hắn liền thúc giục, Hạ Cẩm cứ thế nén khó chịu bước vào.

Căn phòng này dường như dành cho khách VIP, còn xa hoa và lớn hơn cả hành lang.

Bất quá hắn không để ý, chỉ đảo mắt đến hai thân ảnh nam nhân trên bàn lớn, môi mấp máy nở nụ cười tuỳ ý.

“Anh trai, anh dâu” Hạ Cẩm lên tiếng chào hỏi, cắt đứt không khí an an tĩnh tĩnh.

Chỉ có nam nhân mặc tây trang gật đầu nhẹ, người còn lại một cái nhìn cũng không thèm nhìn hắn.

Hạ Cẩm không quan tâm, trực tiếp vào ngồi bàn ăn.

Đồ ăn có lẽ căn chuẩn thời gian đưa ra nên vẫn còn nóng hôi hổi, bốc lên từng đợt khói, Hạ Cẩm hít một chút hương thơm cũng đã gợi lên cơn đói của hắn.

Tuy nhiên hình như đồ ăn chỉ dành cho ba người lại trải dài cả bàn lớn.

Hạ Cẩm đến thế giới này một tháng vẫn không quen mức độ xa hoa như này, một món trong số được bày ra đều bằng hai, ba tháng lương của hắn.

‘Gọi nhiều như vậy nếu không ăn hết thì chỉ có thể đổ đi’ Suy nghĩ đó khiến hắn tiếc rụi.

“Triển khai cốt truyện đầu tiên, diễn biến tình tiết thứ hai: Gặp mặt vai chính thụ. Nhiệm vụ đưa ra: gây ấn tượng xấu trong mắt Bạch Hiên. Thỉnh ký chú, bắt đầu tập trung nhiệm vụ”.

Nháy mắt nhiệm vụ đầu tiên xuất hiện, tay cầm đũa Hạ Cẩm dừng lại một chút, trong đầu cốt truyện từ từ lướt qua đầu hắn.

Hạ Cẩm.

Là nhiệm vụ giả đóng vai các nhân vật trong truyện để thúc đẩy tình tiết của truyện.

Vốn dĩ ngay từ đầu hắn chỉ là diễn viên bình thường, tuy nhiên để cải tạo lại năng lực diễn xuất, hắn đã ký hợp đồng vào vai các nhân vật bé được thiết kế trong nhiều không gian ảo, rồi từ từ theo trình độ mà được nâng lên nhân vật lớn hơn. Cái này thật sự đem lại lợi ích cho hắn và công ty mà hắn ký hợp đồng. Bọn họ vì không đủ năng lượng để tạo các nhân vật phụ ngoài lề nên cần sự giúp đỡ từ nhiều nhiệm vụ giả khác và Hạ Cẩm chính là một trong số bọn họ.

Hắn trải qua suốt mấy năm làm nhân vật quần chúng, người qua đường hay vai phụ với sinh mệnh ngắn ngủi thì cuối cùng bằng chính năng lực của hắn, Hạ Cẩm đã lên đến trình độ Phản Diện – Pháo Hôi, kế bên luôn có hệ thống luôn đi theo trình bày về các thế giới mà hắn đi vào.

Thế giới đầu tiên mà hắn tiến vào sau khi thăng cấp chính là 「Giá Cả Tình Yêu」

Hạ Cẩm trong vai phản diện cùng tên.

Chính là em trai của vai chính công – Hạ Cẩn Dương.

Số lần lên sân khấu của hắn lần này có lẽ gần hết cả cuốn sách.

Nói tóm lại hắn chính là đại phản diện gây bão và khó ăn nhất của nguyên tác.

Tiểu thuyết viết rằng ‘Hạ Cẩm’ từ nhỏ không cha không mẹ và không thân thích đến năm mười tuổi được phu nhân Hạ gia nhận nuôi, nhưng vì thời gian sống trong đơn độc, khép kín trong cô nhi viện khá lâu nên tâm lý sớm đã vặn vẹo, tối tăm khác hẳn với các bạn đồng trang lứa. ‘Hắn’ chính là phản diện điên cuồng, bệnh trạng.

Tuy nhìn ngoài mặt có vẻ non nớt, nổi loạn như thiếu niên bình thường nhưng đâu ai biết học sinh trung học phổ thông thoạt nhìn kiêu ngạo như vậy lại có thể khiến Hạ Cẩn Dương nguyên tác sắp bị bệnh tâm thần??

Hai anh em ‘Hạ Cẩm’ và Hạ Cẩn Dương quan hệ xác thực là đối địch ngay từ bé.

Tuy Hạ Cẩn Dương vốn không có địch ý với em trai được nhận nuôi này, thậm chí lần đầu gặp mặt cũng tỏ ra chút quan tâm nhưng ‘Hạ Cẩm’ thì trái ngược.

Tác giả viết: Từ lần đầu nhìn thấy Hạ Cẩn Dương, Hạ Cẩm đã sinh ra ghen ghét và đố kỵ. Vô số lần nhìn cha mẹ nuôi yêu thương, chiều chuộng hắn, lại đích xác vì ưu tú, tài giỏi nên nỗi khiến người người đều hâm mộ, vây quanh hắn, không tiếc lời mà khen hắn, sủng ái hắn, đem hắn nâng lên tận trên trời.

Nhưng… còn bản thân Hạ Cẩm thì sao?

Hai thân phận lệch nhau như trời với đất.

Số phận cứ như một bên được định là chủ một bên được định là động vật hoang.

Thực sự chỉ cần liếc mắt nhìn thoáng qua đã có thể nhận ra đồ nhái cùng đồ thật, thứ nào cần dính vào hay thứ nào cần bỏ đi.

Nếu không thì tại sao thái độ của bọn họ lại khác biệt?

Mỗi lần đến trường tại sao bọn họ không vây quanh hắn như đã làm với Hạ Cẩn Dương?

Vì cái gì tránh xa hắn? Vì cái gì dùng ánh mắt khó chịu nhìn hắn?

Kể cả cha mẹ, không phải họ đã đồng ý nhận nuôi hắn à?

Là họ ngại bẩn? Hay vì thứ Hạ Cẩn Dương kia tốt hơn hắn?

Hạ Cẩm từng mở lời hỏi quản gia, nhưng kết quả là gì?

Quản gia ném cho hắn ảnh mắt khinh bỉ như xem một con chó hoang nhảy nhót, nhân lúc cha mẹ vắng mặt mà nói thứ đê tiện trèo cao như hắn thì xứng đáng được so sánh với đại thiếu gia cao quý của bọn họ?

Hạ Cẩm tuy nhỏ tuổi nhưng thông minh, bị nói thẳng như thế chẳng lẽ còn không hiểu?

Đứa trẻ nhỏ tuổi chỉ ngước nhìn chằm chằm quản gia.

Đứa trẻ trầm lặng ấy quả thực có nét đẹp như thiên thần, đẹp đến từng đường nét.

Đẹp như là món quà mà thượng đế ban tặng, đẹp như tiên nhân hạ xuống trần gian.

Vẻ đẹp của hắn khiến thiên nhiên phải gào thét, vẻ đẹp của hắn khiến nhân ngư kiêu ngạo phải quỳ bò, đẹp đến mức khiến người ta mê luyến.

Giống như báu vật nhân giới bị thất lạc.

Tuy nhiên ‘thiên thần’ nhỏ bé xinh đẹp ấy lại có ảnh mắt sâu thăm thẳm, tối đen như địa ngục, gương mặt non nớt lúc đó giống như biến dạng, vặn vẹo đến đáng sợ.

Nhan sắc khiến người kinh diễm ấy lại âm trầm, u ám, một chút cũng không giống ‘thiên thần’, bất cứ ai nhìn vào đều muốn ngạt thở, chết chìm trong cái nhìn của hắn.

Bàn tay bé xíu tựa như đồ sứ ấy nắm chặt thành quyền, móng tay dài sắc đâm rách làn da mềm mại, một màu trắng hồng hào nhiễm chất lỏng màu đỏ, làn da nổi bật dính máu ngày càng trắng bệch bệnh trạng.

Hắn nhìn quản gia.

Cặp mắt đen láy như muốn khắc sâu vào linh hồn từng chữ mà ông ta thốt ra.

Hắn đáng sợ đến mức quản gia giống như thấy quỷ mà sợ hãi ngã quỵ, quên mất độ tuổi chênh lệch giữa hai người.

Thẳng đến khi ông ta sắp ngất đi thì hắn quay người bỏ đi.

Máu cứ chảy ròng, tí tách rơi trên nền đất, vết thương ngày càng rách lớn hơn nhưng ‘Hạ Cẩm’ một chút cũng không thèm để ý, thứ hắn mà quan tâm, hắn chỉ lẩm bẩm trong miệng, hai mắt vô hồn loé lên ác ý, hắn nở nụ cười điên cuồng, bệnh hoạn.

Hạ Cẩn Dương.

Cho dù phải trả giá đại giới thì hắn cũng nhất quyết cướp đi hết tất cả của người này.

Mở mắt ra nhìn cho kỹ.

Nhìn xem người mà bọn họ từng cưng như trứng, hứng như hoa lại bị chà đạp, bôi đen bởi chính con chó hoang mà họ nhận nuôi đi.

Biểu cảm của mấy người lúc đó sẽ là gì?

‘Hạ Cẩm’ hưng phấn bật cười.

Giọng cười vang vọng trong đêm tối càng toát ra sự lạnh lẽo, đáng sợ.

Quản gia không chịu nổi ngã xuống bất tỉnh nhân sự.

Trước khi mất đi ý thức, ông ta chỉ ú ớ một câu, ánh mắt chỉ dán lên bóng lưng từ từ khuất xa kia.

Hạ Cẩm.

Hắn nhất định không phải là người.