Chương 1.2: Mộng xuân

Tô Thanh tắm rửa xong, lại ở toilet ngồi hồi lâu, tính toán Hà Phương hẳn là đã giúp Thẩm Trọng làm tốt bước rời giường cô mới kéo ra cửa nhìn ra bên ngoài.

Thẩm Trọng quả nhiên đã thay quần áo, nửa dựa vào trên đầu giường nhìn ngoài cửa sổ.

Có người hầu đang đưa bữa sáng tiến vào, đem bàn ăn nhỏ đẩy đến mép giường của Thẩm Trọng.

Hà Phương sáng sớm đã phải thay Thẩm Trọng thay quần áo lau mình, mấy chuyện mất sức lại dơ bẩn như này Thẩm Trọng chưa bao giờ để Tô Thanh làm, còn phải đem cô đuổi ra bên ngoài.

Ngày thường đều là Thẩm Trọng tự mình ăn cơm, nhưng Tô Thanh biết anh đã thấy cô mộng xuân, nên hẳn là trong lòng cũng không thoải mái, vì thế cô liền ở đầu giường Thẩm Trọng ngồi xuống, bưng lên bát cháo thịt nạc múc một muỗng, thổi nguội rồi đưa đến bên môi Thẩm Trọng, ôn tồn nhỏ nhẹ nói: “Hôm nay cảm thấy thế nào?”

“Còn tốt.” Thẩm Trọng ngậm lấy thìa cháo kia, dùng sức mà nuốt xuống.

“Ngày hôm qua ban đêm không có bị chuột rút chứ?” Tô Thanh cúi đầu nhìn cháo, không dám đối diện với ánh mắt của Thẩm Trọng.

“Ân.”

“Vậy là tốt rồi.” Tô Thanh lại đút một muỗng cháo cho anh, “Hôm nay em có chút việc, lát nữa liền phải ra cửa. Anh xem máy tính thì cũng đừng nhìn lâu quá.”

“Ân.”

Tâm tình anh vẫn rất kém, Tô Thanh cũng không dám nói cái gì nữa, chỉ máy móc mà múc cháo, sau khi đút cho Thẩm Trọng ăn nửa chén cháo, cô vừa định buông chén xuống thì Thẩm Trọng đột nhiên giơ tay túm được tay cô.

Nói túm thì kỳ thật cũng không đúng lắm, anh chỉ là đem mấy ngón tay thon dài vô lực đáp ở trên cổ tay cô.

Tay anh đặc biệt lạnh, một chút cũng không có độ nóng ấm của năm đó, tim Tô Thanh run lên, dùng một cái tay khác đỡ cổ tay anh.

“Sao vậy?” Tô Thanh cố gắng bài trừ ra một nụ cười, ngẩng đầu nhìn Thẩm Trọng liếc mắt một cái.

Anh vẫn rất đẹp.

Ban đầu là dương quang soái khí, hiện tại đã gầy đi một ít, nên gương mặt hình dáng càng thêm sắc cạnh rõ ràng, mang theo mỹ cảm hơi hơi yếu ớt.

Thẩm Trọng nhìn chằm chằm cô, mày hơi nhăn lại.

Một lát sau anh nghẹn ngào thanh âm hỏi: “Em sáng sớm nay đã mơ thấy cái gì vậy?”

Tô Thanh quay đầu đi: “Không có gì.”

Thẩm Trọng tận lực muốn nắm chặt tay cô, nhưng cánh tay đã không dùng được lực nên chỉ có thể run nhè nhẹ: “Em mơ thấy chúng ta trước kia có phải không?”

Tô Thanh gục đầu xuống.

Thẩm Trọng biến thành như vậy, ai cũng không nghĩ, nhưng khi cô nhìn thấy thân thể xụi lơ vô lực của anh, liền sẽ càng nghĩ về thân thể hữu lực của anh trước đây, suy nghĩ này cũng không phải là có thể dựa vào ý chí để dời đi. Lúc thanh tỉnh cô tận lực tiếp thu hiện thực, nhưng cảnh trong mơ cô thật sự vô pháp khống chế.

“Không có. Không cần suy nghĩ nhiều.” Tô Thanh buông chén trong tay, đem tay anh cầm lấy, “Ăn no rồi sao?”

Thẩm Trọng không có bị cô ngắt lời mà cho qua, anh lấy một cái cánh tay khác chống đỡ trên giường, nỗ lực muốn ngồi dậy một ít, dựa cô gần một chút.

Động tác nhỏ như vậy anh làm cũng rất gian nan, Tô Thanh nhìn anh giãy giụa, đã có điểm đau lòng, lại có điểm sợ hãi cùng xấu hổ.

Cô đỡ lấy vai anh, ghé sát vào anh hỏi: “Anh muốn làm gì?”

Thẩm Trọng thoát lực mà ngã lại trên giường, một bàn tay mềm mại lôi kéo tay cô vào trong chăn: “Em ảm thấy anh ghê tởm có phải không?”

Tô Thanh theo bản năng muốn rút tay ra bên ngoài, nhưng lại không dám dùng lực quá lớn, “Không có a, em như thế nào sẽ cảm thấy anh…”

Thẩm Trọng đánh gãy cô: “Vậy em sờ sờ anh đi!”

Tô Thanh cương cứng tại chỗ không dám động.

Sau khi Thẩm Trọng bị thương cô liền không có cùng anh thân cận, một là do anh thân thể yếu ớt, chịu không nổi lăn lộn, hai là cô xác thật cảm thấy tủi thân, thân thể anh mềm như bông làm cô trong lòng khó chịu, nếu còn làm cái đó… Cô đại khái sẽ càng khó chịu.

Thẩm Trọng nhìn chằm chằm cô, hai mắt mang theo lửa giận, bởi vì sốt ruột mà cánh tay vô lực liền lung tung kéo tay cô, nhưng vẫn chưa thể đem tay cô nhét vào phía dưới chăn.

Tô Thanh mượn cơ hội rút tay về, trấn an mà đem tay Thẩm Trọng đặt ở bên cạnh người anh, sau đó ôn nhu nói: “Đừng kích động như vậy, đừng để đầu choáng váng.”

Cô khom lưng thò người ra hôn hôn trán của Thẩm Trọng, hai bầu ngực hơi hướng ngực anh mà dán một chút, nụ hôn giống như chuồn chuồn lướt nước, lập tức liền ngồi thẳng thân thể.

Thẩm Trọng nhắm mắt lại, không biết là bình ổn khó chịu trong thân thể hay là trong lòng, một lát sau lại khôi phục bình tĩnh, trợn mắt nói: “Buổi tối sớm một chút trở về, ân?”

Thẩm Trọng thích nhất dùng cái từ “ân” hơi hơi giơ lên này, trước kia mỗi lần anh “Ân” đều làm cô cả người tê dại.

“Cầu xin anh, anh liền không làm em, ân?”

“Là nơi này sao, ân?”

“Xuống chút nữa một chút, ân?”

Tô Thanh nghĩ đến trước đây, liền cảm thấy từ xương cùng hướng lên trên nổi lên một tầng da gà nhợt nhạt, còn có một trận kɧoáı ©ảʍ như bị điện giật mà cô nắm bắt không được.