Chương 2: Anh muốn ôm ôm em

Tô Thanh là một diễn viên tuyến hai, lúc ấy cùng với gia thế hiển hách, sự nghiệp thành công của Thẩm Trọng mà khi cô kết hôn đã nhấc lên một phen tranh luận.

Sau khi kết hôn Thẩm Trọng không yêu cầu cô rời khỏi giới giải trí, chỉ là Thẩm Trọng bị thương cũng đã hơn một năm tới, nên cô không thể không giảm bớt rất nhiều hoạt động, hôm nay có hoạt động tuyên truyền cho một nhãn hiệu, chỉ cần thời gian nửa ngày, cho nên cô mới tiếp nhận.

Trợ lý Khấu Khấu ở đại sảnh lầu một chờ cô, vừa thấy cô xuống lầu liền thò qua tới nói: “Thanh Thanh tỷ, chúng ta chờ lát nữa hoạt động kết thúc thì mình đi dạo phố được không? Chị cũng đã lâu không có ra cửa rồi.”

Tô Thanh cười cười, “Được a.”

Xe bảo mẫu, phòng hóa trang VIP, hoa phục cùng trang sức, đều là những thứ quen thuộc của Tô Thanh.

Cô cũng đã từng là thiên chi kiêu nữ, mọi chuyện hài lòng, thẳng đến khi Thẩm Trọng gặp tai nạn xe cộ thì đã thay đổi hết thảy.

Hôm nay Tô Thanh tham dự buổi họp báo của một nhãn hiệu đồng hồ, cùng tham gia với cô còn có một tiểu sinh đang nổi tiếng, xuất thân là vận động viên bơi lội, mặc dù cách tây trang nhưng vẫn có thể cảm giác được tám khối cơ bụng cùng hai khối cơ ngực, dáng người cùng Thẩm Trọng năm đó có chút tương tự.

Tô Thanh trong lúc người chủ trì nói chuyện liền thỉnh thoảng trộm ngắm tiểu thịt tươi vài lần, trong lòng lại thay bản thân khổ sở, thay Thẩm Trọng buồn lòng.

Thân thể cô thích cũng đã từng hữu lực như thế này, mà không phải trắng trẻo mềm mại nằm liệt thành một đoàn.

Này cũng không phải là nguyên nhân chủ yếu làm cô khó có thể đối mặt với Thẩm Trọng, mà chủ yếu là bởi vì trước kia đều là cô ngước nhìn anh, nhưng hiện tại lại biến thành nhìn xuống anh.

Cuộc họp báo kết thúc rất nhanh, xong việc sẽ có phân đoạn truyền thông phỏng vấn, tất cả các phóng viên đều sôi nổi mà quan tâm tình hình sức khỏe của Thẩm Trọng.

Tô Thanh hiện tại là vợ hiền không rời không bỏ chồng, trên gương mặt tinh xảo mỹ lệ mang theo nụ cười dịu dàng khéo léo: “Chồng tôi vẫn luôn tích cực phục hồi, mọi thứ đang chậm rãi chuyển biến tốt đẹp, cảm ơn mọi người đã quan tâm.”

Các phóng viên sôi nổi chúc phúc cô, còn tỏ vẻ hy vọng sớm ngày nhìn thấy cô cùng Thẩm tiên sinh, đôi thần tiên quyến lữ cùng chung khung hình.

Sau khi hoạt động kết thúc, Khấu Khấu kéo Tô Thanh đi trung tâm mua sắm mới khai trương dạo một vòng lớn, còn ăn cơm chiều, rồi lại đi pub uống rượu.

Khấu Khấu có thể người lý giải được rõ nhất nỗi buồn khổ trong lòng Tô Thanh, biết cô mỗi ngày cơ hồ không ra khỏi cửa, mà có thể ra cửa cũng là đã hạ quyết tâm rất lớn, vì thế cô ấy đã bồi cô chơi tới nửa đêm, sau đó mới đưa Tô Thanh đã say chuếnh choáng về nhà.

Tô Thanh sờ soạng đi vào phòng tắm.

Cô dưới trạng thái nửa thanh tỉnh vẫn nhớ rõ Thẩm Trọng không thích mùi rượu, nếu bị anh biết cô đi mua say, chỉ sợ sẽ lại tức giận.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Tô Thanh lơ mơ mà trở về phòng ngủ, tay chân nhẹ nhàng leo lên giường.

Cô mới vừa xốc lên chăn muốn nằm xuống, liền nghe thấy trên giường có người lạnh như băng hỏi: “Nụ hôn ngủ ngon của anh đâu?”

Tô Thanh lập tức liền thanh tỉnh.

Thẩm Trọng đã cùng cô phân giường ngủ hơn một năm, hôm nay như thế nào lại chạy đến trên giường cô chứ?

“Anh như thế nào lại ở chỗ này?” Tô Thanh thò người ra bật đèn, “Giường này quá mềm, anh không thể ngủ.”

Thẩm Trọng bị ánh đèn thình lình sáng lên nên hạ mắt, hơi gật đầu oán giận nói: “Em đã nói sẽ sớm một chút trở về.”

Tô Thanh ngẩn người, trong lòng còn đang cân nhắc xem làm như thế nào đem Thẩm Trọng đưa về trên giường hộ lý.

Phòng ngủ của hai người vô cùng rộng nên hai chiếc giường cũng cách nhau hơi xa, mà cô ngày thường cũng chưa từng di chuyển Thẩm Trọng …

Thẩm Trọng quay đầu lại nhìn thẳng cô, trong mắt còn có bất mãn, nhưng môi giật giật, khi mở miệng bỗng nhiên thanh âm trở nên mềm mại: “Thanh Thanh, nụ hôn ngủ ngon của anh đâu?”

Tim Tô Thanh đau xót, không còn biện pháp, đành phải theo thường lệ thò lại gần cúi đầu ở trên trán anh hạ xuống một nụ hôn nhợt nhạt.

Thẩm Trọng sớm đã có chuẩn bị, khi cô cúi đầu trong nháy mắt liền nâng lên cánh tay, câu lấy cổ cô.

Trên tay anh không chút sức lực gì, Tô Thanh lại đột nhiên không kịp phòng ngừa, bị anh dọa một chút, nụ hôn kia liền dừng ở trên môi anh.

Anh lập tức mở ra đôi môi, đem môi dưới của cô cắn ở giữa răng.

Kỹ thuật hôn của Thẩm Trọng vẫn tốt như vậy, khi nhẹ khi mạnh cắn lấy môi cô, đầu lưỡi ấm áp mềm mại tham nhập vào trong miệng cô, thỉnh thoảng còn nhu nhu quấy loạn, cổ họng phát ra tiếng rêи ɾỉ trầm thấp gợi cảm.

Tô Thanh đã lâu không có được anh hôn sâu như vậy nên không tự giác mà nửa ghé vào ngực anh, đầu thò lại gần, cơ khát mà ngậm lấy đầu lưỡi trơn trượt của anh, sau đó lại lấy đầu lưỡi của mình đi câu lấy hàm trên của anh, qua lại đánh vòng.

Hai người củi khô lửa bốc mà hôn nhau, Tô Thanh chỉ cảm thấy hô hấp càng ngày càng cấp bách, dưới thân cũng rất nhanh có phản ứng.

Như thế nào lại hư không như vậy …

Ai tới lấp đầy cô đi…

Cô ưm một tiếng, cầm lòng không đậu mà cắn Thẩm Trọng một chút, ám chỉ là cô muốn càng nhiều hơn nữa.

Thẩm Trọng ăn đau, tay liền không tự chủ mà mềm mềm, từ trên cổ cô trượt xuống dưới.

Tay anh từ trên vai cô tuột xuống, xúc cảm hơi lạnh kia lập tức nhắc nhở Tô Thanh.

Cô đột nhiên lui thân thể ra sau, tay phải xoa ngực trái anh.

Sau khi bị liệt, thân thể của Thẩm Trọng đã không bằng như trước, hơi lăn lộn một chút đều sẽ tim đập nhanh, cô chỉ có thể là đã say rồi, nên mới dám đi phối hợp với anh như thế.

Thẩm Trọng quả nhiên có chút thở hổn hển, hai má phiếm hồng mà nhìn cô, ngưỡng mặt nằm ở trên giường, cả người vừa động đều không thể động, chỉ có trên ngực phập phồng lên xuống.

Tô Thanh khẩn trương mà giúp anh thuận khí một lát, thấy anh phản ứng cũng không kịch liệt, tim đập cũng rất nhanh liền khôi phục lại như bình thường, cô mới nhẹ giọng hỏi: “Anh không sao chứ?”

Thẩm Trọng lắc đầu, biểu tình có chút uể oải.

Tô Thanh cũng suy sụp mà ngồi ở trên giường, nhất thời không biết nên như thế nào cho phải.

Cô lần thứ hai nhắc tới đề tài vừa rồi: “Anh như thế nào lại ngủ ở trên giường lớn? Eo sẽ đau đi…”

Thẩm Trọng giương mắt xem cô, trong mắt mang theo hơi nước, thanh âm khàn khàn phiền muộn: “Anh muốn ôm em ngủ.”