Chương 4: Cảm giác bị người khác nạp vào trong cơ thể

“Thẩm phu nhân.” Hà Phương bóp tắt điếu thuốc. “Tôi biết tình huống hiện tại cô rất khó tiếp thu, nhưng cô đừng quên, Thẩm tiên sinh so với cô càng khó tiếp thu hơn, bởi vì tất cả những thống khổ trên thân thể đều là một mình anh ấy gánh vác.”

Anh ta nói xong lại đẩy cửa trở về phòng, “Cô nên nhanh chóng tiếp thu thân thể anh ấy, thì anh ấy mới có thể tiếp thu thân thể của mình.”

Sau khi Hà Phương đi vào, Tô Thanh lại ở trên ban công đứng trong chốc lát, trong lòng ngực ôm cái hộp kia giống như càng ngày càng nóng, nóng đến nỗi tim cô đều đau lên.

Cô vào phòng đem hộp giấu ở dưới gối, đi đến mép giường Thẩm Trọng nhìn anh một cái.

Anh nhắm mắt lại, mặt quay vào trong vách tường, sắc mặt tái nhợt không bình thường, hàng mi dài run nhè nhẹ.

Bị co rút sẽ rất đau, nhưng sẽ đau tới trình độ nào, Tô Thanh vô pháp tưởng tượng, chỉ biết Thẩm Trọng mỗi lần phát tác xong thì cả người đều là mồ hôi lạnh, đôi tay vốn còn có thể động đều sẽ mất đi sức lực.

Hà Phương nói đã cho anh uống thuốc giảm đau, nhưng hình như dược hiệu nhất thời còn chưa có phát huy.

Tô Thanh khom lưng hôn gương mặt Thẩm Trọng, nhẹ giọng nói: “Hôm nay không cần làm việc, cẩn thận nghỉ ngơi một chút, được không?”

Thẩm Trọng không có mở mắt, một lát sau thấp giọng nói: “Anh ngủ một lát, kêu lão Tần buổi chiều lại đến.”

Tô Thanh thấy anh như vậy, đành phải cầm lấy điện thoại trên đầu giường an bài lão Tần.

Trong chăn thân thể mỏng đến như sắp biến mất, Tô Thanh nhìn lòng lại khó chịu thêm.

Cô đem chuông báo nhét vào tay phải Thẩm Trọng, lại hôn hôn cái trán anh: “Em không quấy rầy anh nữa, anh ngủ đi. Có việc gì thì nhớ bấm chuông, em cùng Hà Phương đều ở cách vách.”

Thẩm Trọng không có trả lời cô.

Buổi chiều lão Tần tới, hướng Thẩm Trọng hội báo chuyện tập đoàn.

Thẩm Trọng mỗi lần gặp người ngoài đều rất vất vả, anh phải thay chính trang sau đó chuyển ngồi qua xe lăn, ngồi xuống chính là hơn phân nửa buổi chiều.

Tô Thanh vào những lúc này đều ở trong phòng chiếu dưới lầu xem phim, bất quá cô hôm nay có một chút cũng không yên tâm, liền cùng Hà Phương cùng nhau canh giữ ở đại sảnh bên ngoài thư phòng.

Hà Phương vẫn luôn nhìn tài liệu trên máy tính, cơ hồ không ngẩng đầu.

Gần chạng vạng thì lão Tần ra tới, Tô Thanh nghe thấy Thẩm Trọng gọi hắn lại nói: “Kêu Thẩm Mặc sớm một chút trở về.”

Lão Tần khó xử mà xoay người: “Thẩm tổng, nhị thiếu gần đây khả năng đi đến địa phương nào đó có tín hiệu không tốt chơi, nên điện thoại vẫn luôn liên hệ không được.”

Thẩm Trọng thanh âm lại lạnh vài phần: “Mỗi ngày tìm, tìm được nó trở về mới thôi.”

“Vâng, Thẩm tổng.”

“Nói cho nó, tôi đã là cái dạng này, có rất nhiều chuyện cần xuất đầu lộ diện thì nó phải đến làm, trốn không thoát đâu.”

Lão Tần nhìn Tô Thanh ngoài cửa liếc mắt một cái, đáp ứng nói: “Vâng, Thẩm tổng.”

Thẩm Trọng lại kêu Hà Phương đi vào, Tô Thanh túm chặt Hà Phương hỏi: “Hôm nay đừng làm vật lý trị liệu cho anh ấy được không?”

Hà Phương trầm khuôn mặt gật đầu.

Một lát sau Hà Phương đẩy Thẩm Trọng ra, Tô Thanh đi vào giúp anh thu thập bàn sách, phát hiện trên màn hình máy tính của anh đang chiếu ảnh chụp cô tham gia hoạt động ngày hôm qua.

Ảnh chụp cô nhìn tiểu thịt tươi kia, tươi cười như hoa.

Người khác chỉ cảm thấy Tô Thanh có tính chuyên nghiệp cao, trong công việc đều nghiêm túc hết mình, nhưng Thẩm Trọng nhất định có thể nhìn ra cô đang suy nghĩ cái gì.

Khó trách vừa rồi khi ra tới, đáy mắt anh phát trầm mà nhìn cô một cái, giống như là đang tức giận.

Thẩm Trọng hôm nay trạng thái không tốt, ngay cả cơm chiều cũng chưa ăn được mấy miếng, đã bắt Hà Phương giúp anh rửa mặt, uống thuốc rồi lên giường nghỉ ngơi.

Tô Thanh sợ chọc giận đến anh, nên một mình ở đại sảnh đọc sách đến gần nửa đêm, mới tay chân nhẹ nhàng mà vào phòng, vừa muốn lên giường, lại nghĩ tới Thẩm Trọng nhớ thương nụ hôn ngủ ngon, vì thế lại đi đến đầu giường anh, nhợt nhạt mà hôn trán anh một chút.

Thẩm Trọng hẳn là đã tỉnh, hô hấp hơi rối loạn một chút, nhưng không có lên tiếng.

Tô Thanh trở lại trên giường nằm xuống, cảm thấy phía dưới gối đầu có thứ gì cộm gáy một chút.

Cái kia chính là đồ chơi tình thú mà Thẩm Trọng tính toán đưa cho cô.

Tô Thanh vành mắt đỏ hồng, đứng dậy bật đèn nhỏ, ngơ ngẩn mà ngồi trong chốc lát.

Cô chân trần xuống giường, thấy Thẩm Trọng cũng đã mở mắt, khó hiểu mà nhìn cô.

Tô Thanh dẫm lỏng phanh hãm chiếc giường hộ lý lại, sau đó dùng sức đem giường đẩy đến bên cạnh giường lớn của cô.

Thẩm Trọng toàn bộ hành trình đều ngạc nhiên mà nhíu mày, Tô Thanh không nói một lời mà lên giường tắt đèn, dán sát mép giường anh, chậm rãi duỗi tay qua, sờ soạng đem khung bảo hộ trên giường hộ lý tháo xuống, sau đó cầm lấy tay trái Thẩm Trọng.

Thẩm Trọng vẫn không nhúc nhích, nhìn trần nhà hỏi: “Ngày hôm qua người đàn ông kia rất tuấn tú sao?”

Tô Thanh “Ân” một tiếng, “Không có đẹp như anh, Thẩm tiên sinh.”

Thẩm Trọng cư nhiên cười khẽ một chút, ngay sau đó lắc đầu, “Anh đã không phải là anh nữa rồi.”

Tô Thanh do dự trong chốc lát, cẩn thận mà đem tay trái của anh từ trong chăn lôi ra, người chui đi xuống, không lên tiếng mà đem ngón trỏ Thẩm Trọng ngậm ở trong miệng.

Ngón tay vô lực của Thẩm Trọng vốn cuộn lại lập tức liền căng thẳng.

Tay Thẩm Trọng luôn là lạnh đến quá mức, có khi sờ lên đều không giống như da thịt trên người.

Tô Thanh liếʍ liếʍ ngón tay thon dài của anh, hóp chặt má, dùng gương mặt mềm thịt cùng đầu lưỡi đem ngón tay anh gắt gao bao lấy.

Tay Thẩm Trọng ở trong miệng cô khẽ run một chút, người cũng cầm lòng không đậu mà phát ra một tiếng hừ nhẹ.

Bọn họ hai người đều biết điều này có ý nghĩa gì.

Trước kia khi làʍ t̠ìиɦ, Thẩm Trọng thích để Tô Thanh ngậm chặt anh, phía dưới ngậm chặt bảo bối của anh, phía trên thì ngậm chặt ngón tay anh, trên dưới cùng nhau, không chút nào thu liễm mà thọc vào rút ra, quấy đảo, rồi lại lấp đầy.

Trong phòng tối đen một mảnh, Tô Thanh nghe anh hô hấp dần dần dồn dập, mới vừa có chút lo lắng, thì anh lại chủ động run rẩy tay, muốn đem ngón giữa cũng nhét vào.

Tô Thanh ngầm hiểu, săn sóc mà há mồm bao lấy thêm một ngón tay của anh.

Tô Thanh môi lưỡi ấm áp mềm nhẵn, Thẩm Trọng đã lâu không có cảm giác được người khác nạp vào trong cơ thể như vậy, nên anh chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, thân thể không tự giác mà hơi hơi nghiêng sườn qua bên Tô Thanh.

Tô Thanh cảm giác được động tác của anh, cũng cầm lòng không đậu mà nghiêng đến bên người anh.

Giữa hai chiếc giường lớn luôn có khe hở, hai người không dán được thành một khối.

Thẩm Trọng hô hấp đã càng ngày càng loạn, Tô Thanh không dám quá mức làm càn, bao lấy hai ngón tay anh lại trêu đùa hai cái, sau đó liền bắt lấy cổ tay anh, đem ngón tay anh từ trong miệng chậm rãi rút ra.

Thẩm Trọng cực không thỏa mãn mà hừ nhẹ hai tiếng, tay dùng sức cùng tay cô đấu tranh, giãy giụa nói: “Thanh… Để anh… Sờ sờ em…”