Chương 5: Thẩm tiên sinh, em yêu anh

Tô Thanh do dự một chút, thò lại gần hôn trán anh, “Hôm nay anh không thoải mái, trước sớm một chút nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta từ từ tới được không?”

Thẩm Trọng cố hết sức mà dướn người qua bên cô, nhưng mà anh chỉ có bộ ngực là cử động được, nhưng mãi giãy giụa cũng không dịch chuyển được bao nhiêu, gấp đến độ có chút buồn bực, tay lại càng thêm muốn thăm dò trên người cô.

Tô Thanh đem cánh tay anh mềm nhẹ mà đè lại, “Em mỗi ngày đều ở chỗ này bồi anh, không cần vội, được không?”

Thẩm Trọng động tác đình trệ xuống dưới, ngay sau đó bình tĩnh chậm rãi thu hồi tay.

Tô Thanh giúp anh đem chăn trên đầu vai dịch lại, tay cũng thả lại phía dưới chăn, nghe hô hấp của anh dần dần bình tĩnh, cô mới thở nhẹ mà chuẩn bị ngủ.

“Thanh Thanh.” Thẩm Trọng lại ở bên tai cô trầm thấp mà kêu, “Em nếu muốn…”

Tô Thanh đợi trong chốc lát, nhưng anh vẫn không có nói tiếp.

Tô Thanh mở mắt nhìn trần nhà, nghĩ đến anh buông tự tôn mà mua thứ kia cho cô, cô bỗng nhiên mềm mại mà nói: “Thẩm tiên sinh, em yêu anh.”

Thẩm Trọng bị cô làm kinh ngạc, hô hấp cũng ngưng lại.

Tô Thanh chuyển qua đối mặt với anh, “Đã lâu em chưa nói như thế đúng không?”

Trước kia lời này phần lớn đều là ở trên giường, khi bị anh làm cho liên tục xin tha cô mới có thể nói.

Thẩm Trọng vẫn như cũ hô hấp đình trệ.

“Em gần đây biểu hiện không tốt lắm, kia không phải là anh sai, mà là do em… Có điểm nhát gan.” Tô Thanh thanh âm thanh triệt cực kỳ, “Anh cho em một chút thời gian được không?”

Thẩm Trọng lần thứ hai sửng sốt. Kỳ thật cô đối với anh vẫn luôn ôn nhu như vậy, chỉ là khi đề cập đến việc tiếp xúc thân thể cô liền có điểm sợ hãi, trên mặt tràn ngập sự cẩn thận xa lạ.

Cô bất thình lình thổ lộ khiến tim Thẩm Trọng nhảy loạn vài cái, hòa hoãn mãi mới thở ra một hơi, sau đó “Ân” một tiếng, lắc đầu nhẹ giọng nói: “Là anh… Quá suy yếu nên chạm vào không được.”

“Anh đã chậm rãi tốt lên, em cũng… Sẽ nỗ lực.” Tô Thanh duỗi tay sờ sờ mặt anh, Thẩm Trọng thì quay đầu cắn ngón cái cô, mơ hồ không rõ mà nói: “Anh… anh cũng yêu em.”

“Em biết.” Tô Thanh vỗ về gương mặt anh, “Ngủ đi, ngày tháng của chúng ta về sau còn rất dài, đúng không?”

Ngày hôm sau buổi sáng Tô Thanh muốn thử giúp Thẩm Trọng thay quần áo, nhưng lại bị Thẩm Trọng cự tuyệt.

“Sức lực của em nhỏ, ôm không được anh.” Thẩm Trọng nhíu mày nói.

“Em muốn chậm rãi thử, sức lực mới có thể biến lớn a.” Giờ lại biến thành Tô Thanh năn nỉ anh.

Thẩm Trọng vẫn là lắc đầu, “Rất phiền toái, em sẽ không mặc được đâu.”

“Anh chỉ cho em xem làm như thế nào.”

Thẩm Trọng cuối cùng cũng thỏa hiệp, “Để Hà Phương tới làm, em trước tiên kiến tập một chút.”

Hà Phương khi tiến vào mắt nhìn thẳng, tựa như trong phòng không có nhiều thêm một người là Tô Thanh.

Anh ta trước đem tay duỗi đến giữa háng Thẩm Trọng, Thẩm Trọng duỗi tay ngăn lại anh ta: “Thay áo trên là được.”

Nói xong lại nhìn Tô Thanh liếc mắt một cái.

Hà Phương cũng nhìn Tô Thanh liếc mắt một cái, lại nhìn Thẩm Trọng một cái, thu hồi tay, đem chăn mỏng nhấc lên tới một nửa, chính mình ở mép giường hộ lý ngồi xuống, đem nửa giường trên dựng thành một góc 60 độ, để Thẩm Trọng đối mặt với anh ta, sau đó trước cởi bỏ cúc áo ngủ của anh, tiếp theo duỗi tay một tay đem anh bế lên để anh dựa vào đầu vai chính mình.

Anh ta động tác thành thạo mà cởϊ áσ ngủ Thẩm Trọng, ném tới một bên.

Thẩm Trọng thật lâu đã không đi ra bên ngoài, nên cả người trắng đến sáng lên, từ xương cổ đi xuống có vài vết sẹo như con rết, chiếm cứ ở trên thân thể mềm mại của anh.

Thẩm Trọng tựa ở trên người Hà Phương cũng không chắc chắn lắm, nên cả người sắp đổ nghiêng sang bên cạnh.

Hà Phương nghiêng người giữ anh lại, sau đó đem cánh tay anh nhấc lên, thuần thục mà cầm lấy một chiếc áo thun, trực tiếp nhanh nhẹn mà mặc vào cho anh.

Bên cạnh Tô Thanh nhìn không nổi liền quay người đi.

Hà Phương là hộ lý chuyên nghiệp, nên thủ pháp làm việc cũng rất có hiệu suất, và cũng không có cảm tình, Tô Thanh thấy anh ta đem Thẩm Trọng bài bố như một con rối, liền cảm thấy trong lòng thật sự khổ sở.

Hai người chỉ xem cô như không tồn tại, Hà Phương lại giúp Thẩm Trọng mặc một chiếc áo sơmi vải bông, hỏi: “Ở trên giường đánh răng sao?”

Thẩm Trọng gật đầu, Hà Phương liền vào toilet lấy bàn chải điện cùng ly nước, đứng ở mép giường nhìn Thẩm Trọng tự mình gian nan mà giơ lên cánh tay để đánh răng, sau đó lại đi cầm khăn lông tới cho anh lau mặt.

Tô Thanh đem khăn lông tiếp nhận rồi nói: “Để tôi làm.”

Hà Phương do dự một chút, yên lặng rời khỏi phòng.

Tô Thanh ngồi ở vị trí vừa nãy của Hà Phương, đem khăn lông mở ra, vừa muốn giơ tay, liền không nhịn được mà khóc.

Thẩm Trọng dựa vào chỗ đó, duỗi tay kéo kéo góc áo cô hỏi: “Chịu không nổi? Cũng chưa có làm cái gì…”

Tô Thanh bỗng nhiên quăng khăn lông, bò đến đầu vai anh, nước mắt nóng bỏng cọ đến trên cổ anh.

Thẩm Trọng nâng lên cánh tay phải, ôm eo cô, nói còn mang theo ý cười, “Không sao, những việc này em không cần học cũng được.”

Tô Thanh lắc đầu, đau lòng mà nức nở không ngừng.

Thẩm Trọng câu lấy đai lưng trên người cô, đem cô túm qua bên cạnh một chút, bản thân thì nghiêng nghiêng đầu, ghé vào cắn vành tai cô, “Ngoan, không khóc anh liền khen thưởng em, được không?”

Tô Thanh còn chưa có trả lời, Thẩm Trọng đã dùng đầu lưỡi khıêυ khí©h lỗ tai cô.

Anh thở ra hơi thở ấm áp đánh vào sau tai cô, môi bao ở vành tai, đầu lưỡi ẩm ướt thuần thục nhẹ nhàng quấn lấy vành tai cô, thật giống như đang liếʍ một viên kẹo que vậy, rồi lại thỉnh thoảng hơi hơi tham nhập vào trong tai cô, chọc đến nỗi cô cũng ưm một tiếng.

Thân thể Tô Thanh tương đối mẫn cảm, bị anh “Khen thưởng” một chút làm eo cũng trở nên mềm.

Cô đem ngực dán đến trước người anh, nâng lên một bàn tay ôm cổ anh, như là muốn giúp anh đỡ lấy thân thể, lại như là sợ anh rời đi thân thể của mình.