Chương 6: Từ từ tới

Thẩm Trọng quá hiểu cô, nên sau khi đem vành tai cô liếʍ đến ướt hoạt một mảnh thì lại rũ đầu xuống chút, nhẹ nhàng cắn cổ cô.

Tô Thanh ngẩng đầu lên, cổ câu thành một đường cong xinh đẹp.

Thẩm Trọng ở trên cổ cô không ngừng liếʍ, lúc nhanh lúc chậm, rất nhanh ngay cả bản thân anh hô hấp cũng dồn dập lên.

“Thanh…” Anh khàn khàn mềm mại mà kêu cô.

Tô Thanh cảm thấy trên xương cùng bị anh trêu chọc mà nổi lên một dòng nhiệt lưu, sau đó nhanh chóng mà lan tràn đến toàn thân.

Cô cầm lòng không đậu mà đem một cái tay khác duỗi đến sau thắt lưng anh, ôm lấy anh, xúc động liền đem tay mò vào phía dưới quần áo của anh.

Eo Thẩm Trọng đặc biệt mềm, nơi đó đã từng là cơ bắp cứng rắn giờ biến thành một tầng da thịt hơi mỏng bọc lấy xương, Tô Thanh cách quần áo vuốt ve eo lưng anh, nhưnh lại ý thức được nơi này của anh đã không có cảm giác.

Cô áp xuống khổ sở ở đáy lòng, cẩn thận mà chậm rãi xoa nắn, từng cm một mà thử thăm dò phản ứng của anh.

Khi cô vuốt ve lên tới ngực, Thẩm Trọng bỗng nhiên kinh ngạc mà “A” một tiếng.

Tô Thanh biết đã tới rồi, liền chỉ dùng mấy ngón tay nhòn nhọn đảo qua vai lưng anh.

Động tác của cô rất nhẹ nhàng, như là một đoàn lông chim.

Thẩm Trọng lập tức run lên một chút, cả người nghiêng qua một bên, môi lưỡi vốn còn đang liếʍ cổ cô liền chuyển qua liếʍ vai sườn.

Tô Thanh kịp thời ôm lấy anh, ôn nhu mà đem anh từ trên vai mình đỡ xuống dưới, để anh tựa vào trên đầu giường.

Thẩm Trọng nóng nảy, giơ tay muốn kéo cánh tay cô, “Không cần… Đừng có ngừng.”

Tô Thanh cười cười, “Được, đều nghe anh.”

Cô mặc váy dài ở nhà, đứng dậy đem góc váy vén lên trên đùi, sau đó bò lên trên giường hộ lý, tách ra hai chân quỳ gối ở hai bên sườn đùi Thẩm Trọng

Giường hộ lý rất chắc chắn, Thẩm Trọng nằm ở bên trong, có thêm cô cũng không có vẻ lung lay.

“Anh dựa im đó, đừng cử động.” Tô Thanh nói xong liền thăm dò qua, cũng hôn lên vành tai Thẩm Trọng.

Anh thở dốc thô nặng chút, nỗ lực đem tay duỗi lên trên, “Thanh… Giúp anh… Sờ sờ em…”

“Được…” Tô Thanh bắt lấy cổ tay phải anh, giúp anh đem ngón tay thăm tiến đến trước ngực mình, đồng thời đôi tay của cô cũng duỗi tới phía dưới quần áo của Thẩm Trọng, nhanh chóng mà vòng tới hai sườn đầṳ ѵú của anh.

Tay Thẩm Trọng sức lực cũng không lớn, nhưng tiết tấu xoa bóp phong nhũ của cô vẫn còn nhớ rõ, anh theo bản năng bắt lấy đoàn thịt mềm kia, từ trên xuống dưới mà xoa nắn.

Tô Thanh buông ra vành tai anh ngồi thẳng dậy, cúi đầu nhìn động tác trên tay anh.

Thẩm Trọng cũng nhìn chằm chằm tay mình cùng bầu vυ" của cô, cổ họng quay cuồng, sắc mặt phiếm hồng.

Tô Thanh hai tay còn ở trên đầṳ ѵú anh, hơi khảy hai viên tiểu đậu đỏ một chút, anh liền run rẩy kêu rên một tiếng.

“A Trọng…” Tô Thanh cúi đầu tiến đến bên tai anh hỏi, “… Anh muốn em như thế nào giúp anh?”

Thẩm Trọng không có dừng tay, dùng sức xoa bầu vυ" mềm mại co dãn của cô, ngửa đầu gian nan mà nói: “Anh… anh không biết…”

Tô Thanh có chút khổ sở, cô trấn an mà hôn anh, đem đầu lưỡi vói vào trong miệng anh, lẩm bẩm nói nhỏ: “Em sờ sờ anh, được không?”

Cô nói xong liền đem một bàn tay từ đầṳ ѵú anh dịch đi xuống, lần thứ hai cô mới có đủ dũng khí để làm việc đó, nhưng cô mới vừa lướt qua mặt ngoài, Thẩm Trọng liền bỗng nhiên xoay đầu đi: “Không cần!”

Thẩm Trọng nhắm mắt lại, thở hổn hển nói: “Vô dụng. Không có cảm giác.”

Tay anh từ trên ngực cô rút về, nặng nề mà quăng tại bên người, lập tức liền không có hứng thú.

Tô Thanh cảm giác được anh uể oải, liền tiến đến trước mặt anh, tận lực mềm mại hỏi: “Được, anh không cho em sờ, thì em không sờ là được. Vậy hôn một chút, có thể không?”

Thẩm Trọng nửa ngày cũng chưa nói chuyện, thật lâu mới gật đầu một cái.

Tô Thanh mổ một chút bờ môi của anh, sau đó từ trên giường hộ lý bò xuống dưới, nửa ngồi xổm trước giường sờ sờ cái trán của anh, “Tức giận sao? Trách em chêu chọc anh sao?”

Thẩm Trọng nhắm hai mắt lắc đầu.

Cô túm tay anh qua, cọ cọ lên mặt cô, hít hít cái mũi, hờn dỗi nói: “Hôm trước còn muốn em sờ sờ anh, hôm nay liền trở mặt?”

Thẩm Trọng tự mình có điểm ngượng ngùng, xấu hổ mà nhìn gối đầu nói: “Hôm trước là giận dỗi. Kỳ thật không có muốn em sờ anh. Sợ dọa đến em.”

Tô Thanh trầm mặc trong chốc lát, “Sẽ không dọa đến em.” Loại lời nói này không lừa được Thẩm Trọng, ngay cả bản thân cô cũng không lừa được.

Thẩm Trọng mở mắt ra, “Kêu Hà Phương tiến vào, còn có việc chưa có làm xong. Em đi ra ngoài đi.”

Tô Thanh “Nga” một tiếng, nghe lời mà đứng lên.

Khi cô đi ra ngoài, Thẩm Trọng gọi cô lại. “Thanh Thanh, như em đã nói, chúng ta từ từ tới, được không?”