Chương 4

Bách Dật Khanh bị hắn ta bắt, nhốt ở nhà tra tấn đã lâu. Không chỉ có như thế, khi Cố Thần Hiên nổi hứng lên, hắn ta còn tổ chức tiệc ở nhà và gọi một đám alpha đến cùng nhau tra tấn anh...

Đó là đoạn cốt truyện khiến Bách Dật Khanh mỗi lần nhìn thấy đều cảm thấy ghê tởm. Kết thúc cuốn sách, sau khi Cố Thần Hiên và Bách An ở bên nhau, Bách An đã dùng mấy giọt nước mắt cá sấu của mình để cầu xin thay Bách Dật Khanh đang sống dở chết dở. Vậy là......

Tình trạng sức khỏe của Bách Dật Khanh vốn đã không tốt nay còn bị đuổi ra ngoài, anh cứ thế chết dưới chân cầu trong trời đông giá rét. Lúc đó hai nhân vật chính còn đang ngọt ngào cử hành hôn lễ thế kỷ.

Bách Dật Khanh mất cả buổi chiều đọc xong cuốn truyện này, sau khi anh đọc sách, cuốn sách kia…đang dần biến mất trong tay anh! Không để lại một chút dấu vết, trên tay đã hoàn toàn trống rỗng. Cuốn sách kia xuất hiện và biến mất trong hư không, như thể đó chỉ là ảo giác của anh.

Toàn bộ thế giới quan của Bách Dật Khanh đều lung lay sắp đổ, anh dùng sức nhéo đầu ngón tay trống rỗng của mình để nhớ lại cảm giác vừa rồi, nhưng mỗi lần nhớ lại tình tiết trong cuốn sách kia trong lòng Bách Dật Khanh đều cảm thấy không thoải mái. Anh đến phòng tập thể thao đánh bao cát trong suốt hai giờ, tắm nước lạnh muốn tỉnh táo lại, nhưng vẫn khó chịu, đành tìm đến một người bạn để giải tỏa.

Không ngờ Bách An lại đi theo.

Bách Dật Khanh nâng tay áo lau khô mặt, đi qua cửa. Hai người muốn gây rối nơm nớp lo sợ nhìn anh bước ngang qua. Khi Bách Dật Khanh rời đi, chân hai tên kia mềm nhũn khuỵu xuống đất phát ra một tiếng phịch.

Bọn họ nhìn mặt nhau, ở trong lòng buồn bực: Đang yên đang lành làm Alpha, bây giờ lại giả vờ là Omega làm gì?

Bách Dật Khanh kéo cửa sau của quán bar ra rồi đi ra ngoài. Lối đi chật hẹp, không có một ngọn đèn đường, cũng may đường phố vẫn còn sạch đẹp, trên đường chỉ có cành khô lá tàn.

Bách Dật Khanh đút tay vào túi quần cúi đầu đi trên đường, chân dẫm lên lá rụng, đầu óc thì suy tư về chuyện cuốn sách kia là thật, anh nên làm như thế nào mới có thể tránh khỏi vận mệnh chết thảm của mình?

Đầu tiên, không thể để Thẩm Tư Niên chết như vậy. Tiếp theo, một trong ba đại gia thành phố G tại sao lại phá sản chỉ trong một thời gian ngắn. Cuối cùng, hãy tránh xa hai kẻ điên đó. Nếu không thể cách xa vậy hãy hành động trước. Trong mắt Bách Dật Khanh hiện lên một tia máu tàn khốc và điên cuồng.

Khi Bách Dật Khanh còn đang chìm trong suy nghĩ của mình, một số bóng đen đã đi về phía trước che khuất hoàn toàn bóng dáng của anh. Sau khi Bách Dật Khanh phát giác được có mấy bóng đen vây quanh, nhìn thấy đôi giày bẩn phía trước, anh ngẩng đầu nhìn.

Dưới ánh đèn đường, Bách Dật Khanh ngẩng đầu lên, đằng sau mái tóc ngắn là một khuôn mặt đầy phức tạp, anh nhìn bọn họ im lặng không lên tiếng, ánh mắt đào hoa trời sinh mang theo vài phần ôn nhu và đa tình.

Mấy tên lưu manh dù đã từng chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bị đôi mắt này làm cho kinh ngạc, sau khi phản ứng lại thì càng cười to hơn. Sao không có thể không phản ứng, bị bọn họ dọa sợ sao? Có người còn xoa xoa tay nói:

"Tiểu mỹ nhân, đêm hôm khuya khoắt cô đơn thế này, đi chơi với mấy anh trai nhé?"

Bách Dật Khanh hiểu ra một chút.

Chẳng trách vừa rồi lúc anh muốn đi cửa trước, Bách An không biết xấu hổ ngã xuống đất ôm chân anh không cho đi, xem ra là có người chặn tìm anh ở cửa sau?

Từ cửa nhà, cửa tiểu khu, cửa trường học vẫn chặn đến cửa quán bar, mỗi khi đi qua cửa sau, anh đã bị chặn lại không ít lần. Bách An không thể nghĩ ra chiêu mới sao?

Bách An là con riêng của cha Bách, đến năm mười sáu tuổi mới được dẫn về, nhỏ hơn Bách Dật Khanh hai tuổi. Tên gọi có nghĩa là "an phận", nhưng con người lại không an phận chút nào.