Chương 5

Đứa em trai này xuất thân không tốt lắm, ở nhà cũng thích tranh giành với Bách Dật Khanh, lại còn ghen tị với việc anh có vị hôn phu là con trai cả của nhà họ Thẩm nên thường xuyên gây chuyện với anh.

Nhưng Bách An lại không biết giới tính của Bách Dật Khanh, hơn nữa đầu óc cũng không tốt lắm, chưa bao giờ thực sự hại anh, Bách Dật Khanh cũng không quan tâm.

Nhưng bây giờ Bách Dật Khanh đã xem xong cuốn sách kia, trong lòng anh cảm thấy khó chịu.

Bạch Dật Khanh bẻ khớp tay kêu răng rắc. Anh xoa xoa cổ, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua mấy bao cát đưa tới cửa miễn phí không đánh thì phí.

Đột nhiên, điện thoại trong túi quần anh rung lên không ngừng, âm nhạc vang lên trong ngõ sau, âm thanh từ nhỏ đến lớn. Ánh mắt Bách Dật Khanh lướt qua mấy người mờ mịt, mới nhận ra là điện thoại di động của mình đang rung.

Âm nhạc nhẹ nhàng vang vọng trong ngõ nhỏ, khiến đám côn đồ kinh ngạc trong chớp mắt. Bách Dật Khanh vừa lấy điện thoại ra, bọn côn đồ lấy lại tinh thần, sốt ruột hét lên,

"Lên!"

Năm tên vội vã xông lên, muốn giữ chặt anh, không cho Bách Dật Khanh cơ hội nghe điện thoại.

Bốn năm bàn tay bắt lấy anh, Bách Dật Khanh xoay người tránh khỏi mấy tên kia, đột nhiên anh dùng sức đạp người trước mặt một cái, sau đó xoay người túm một người nữa xoay nửa vòng. Bách Dật Khanh nhanh nhẹn buông tay, vòng qua mấy người chạy ra ngoài ngõ.

Trong ngõ nhỏ tối mà hẹp, Bạch Dật Khanh chạy theo đường thẳng về phía trước, tới gần đầu ngõ, anh lại nhìn thấy bảy người cầm gậy chặn. "Chạy đi, mày chạy nữa đi."

Tên cầm đầu nở nụ cười:

"Nếu hôm nay mày ngoan ngoãn, để anh em tai chơi đủ thì có thể tha mạng cho mày."

Trách lầm Bách An rồi. Bách Dật Khanh nghĩ, tên này vẫn có chút đầu óc, lần trước kêu sáu người chặn anh không được, lần này lại kêu gấp đôi.

Sáu người đã khó đánh rồi...... Lần này lại gấp đôi.

Bách Dật Khanh lui ra sau hai bước, quan sát xung quanh, thấy năm tên côn đồ phía sau đứng lên muốn siết chặt vòng vây. Anh bỏ chiếc điện thoại vướng víu vào túi, lui về phía sau một bước. Sau đó chạy lấy đà một đoạn rồi nhảy lên cao dưới ánh mắt kinh ngạc của mấy tên kia.

Chiếc áo khoác tung bay để lộ phần eo và cơ bụng tràn đầy sức mạnh. Hai tay Bách Dật Khanh nắm lấy đầu tường, đạp vài cái đã leo lên bức tường cao gần hai mét.

Bách Dật Khanh quay đầu nhìn đầu hẻm yên tĩnh, anh còn dùng điện thoại di động chụp ảnh hai nhóm người kia, ánh đèn flash lóe lên, đám côn đồ như mới tỉnh mộng.

Bách Dật Khanh giơ điện thoại lên, bên môi lộ ra nụ cười vui vẻ.

"Mấy người dám chặn tôi, có năng lực thì đuổi theo tôi đi, tối nay tôi đây nhất định sẽ chơi với mấy người đến cùng..."

Đôi môi đỏ mọng của Bách Dật Khanh nhếch lên, phun ra một câu thô tục khác với khuôn mặt đẹp đẽ của mình.

"Nếu mông của mấy người đã được rửa sạch sẽ."

Bách Dật Khanh xoay người giẫm lên mặt tường chỉ rộng bằng bàn tay, đi nhanh như bước trên mặt đất, nháy mắt đã không thấy tăm hơi.

Đám côn đồ tức giận đến đỏ mặt: "Đuổi theo!" Bách Dật Khanh muốn đổi chỗ khác luyện tập một chút, anh nhìn những người này thì lập tức nghĩ đến Bách An, tay ngứa không chịu nổi.

Không nghĩ tới leo lên tường thì mới phát hiện ra bức tường này là của căn nhà đã bị dỡ xuống một nửa gần quán bar. Anh men theo tường đi hai quãng rồi rẽ thẳng ra đường.

Những ngôi nhà được xây san sát nhau. Đám côn đồ kia không trèo lên được, một người lót một người, khom người leo lên giống như giòi bọ, mặt tường rộng bằng bàn tay khiến bọn họ đứng không vững. Bọn côn đồ từ bỏ việc trèo tường, vòng qua khúc cua lớn đuổi theo anh.

Trong lúc đó điện thoại di động vẫn vang không ngừng. Có thôi đi không? Bách Dật Khanh cúi đầu không kiên nhẫn nhìn màn hình, đúng lúc Thẩm Tư Niên gọi đến.