Chương 2

Những gã này chẳng bao giờ dừng lại được sao? Đúng là heo nái mà mặc áo ngực - hết chuyện này đến chuyện khác! Ngay cả những cây sen thành tinh cũng không sánh bằng sự xảo trá của họ!

Nhưng cậu đã bị giam giữ cả ngày rồi, gần 24 giờ rồi mà vẫn chưa có gì bỏ bụng cả. Nếu cậu không đi ra ngoài để ăn một chút gì đó thì cậu sẽ chết đói mất thôi.

Cậu không quan tâm đến camera trên đầu nữa mà quyết tâm lao ra ngoài.

Cậu không biết chính là, dáng vẻ cậu cẩn thận khoan lỗ chó đã bị camera thời gian thực quy lại hết rồi truyện cho đoàn hậu cung của nhân vật chính thụ,

Khuôn viên trường yên tĩnh và hiu quạnh, mặt trăng ẩn trong những đám mây dày, hắt ra một vài tia sáng, chiếu sáng con đường phía trước của Lục Thời Ninh.

Xuyên qua một khu rừng nhỏ, trước mắt là trung tâm thương mại trong trường.

Lục Thời Ninh bị mất quang não, nhưng may là cậu vẫn có thể quét khuôn mặt của mình.

Máy dò ở cửa phát ra một tiếng "Ting", cho cậu vào. Đã là đêm khuya, không có một khách hàng nào, nhưng trong trung tâm thương mại vẫn sáng đèn, không quan tâm sẽ lãng phí bao nhiêu điện trên mảnh đất tấc đất tấc vàng này.

Lục Thời Ninh đói bụng, dựa vào trực giác đi tới khu vực thưởng thức đồ ăn miễn phí trong trung tâm thương mại, thưởng thức từ món này đến món khác.

Loại hành vi này bị thân thể nguyên bản nghèo khó lại thanh cao phỉ nhổ thật sâu, nhưng Lục Thời Ninh đã sớm bị cả xã hội đánh đập dã man lại cảm thấy nó chẳng là cái mẹ gì cả.

Khi ăn không đủ no thì con người còn quan tâm đến phẩm giá mẹ gì nữa.

Đáng tiếc cho dù có vơ vét toàn bộ khu vực thưởng thức đồ ăn miễn phí, bụng Lục Thời Ninh vẫn kêu ùng ục.

Cậu lẩm bẩm nói: "Không biết nguyên thân còn lại bao nhiêu tiền, chắc là cũng đủ để ăn một bữa cơm nhỉ.”

Cậu giật giật cái mũi, ngửi được một hương vị ngọt ngào bá đạo, hai chân theo bản năng đi về phía nguồn gốc của mùi hương kia.

Ah, đó là một ngọn đồi dưa hấu!

Vỏ dưa màu vàng nhạt, lông tơ mềm mại, cuống dưa xiêu vẹo, tất cả đều nói lên vị ngọt và hương vị của nó.

Lục Thời Ninh thậm chí có thể cảm giác được, thịt quả đầy đặn đến mức cố gắng chống vỡ vỏ dưa tuôn ra, ngon ngọt mọng nước đến nhường nào.

Một bàn tay không nghe sai khiến sờ về phía đỉnh của ngọn đồi dưa hấu.

Vừa sờ đến nó, Lục Thời Ninh nhìn thấy tấm bảng giá cả ở một bên, lúc này sợ tới mức lui về phía sau ba thước.

Dưa hấu da vàng đặc sản của Đại Phong Tinh 3.500 đế quốc tệ/kg.

Tiền trong tài khoản nguyên chủ không biết có đủ 2000 đế quốc tệ hay không chứ đừng nói là...

Lục Thời Ninh nhìn về phía tấm bảng giá được dựng lên xung quanh.

Rau bina, đặc sản Truy Nguyệt Tinh 5000 đế quốc tệ/ kg.

Củ cải đỏ, đặc sản Thanh Vân Tinh: 3000 đế quốc tệ/kg.

Bắp cải xoăn, đặc sản Dưỡng Thái tinh 2000 đế quốc tệ/kg.

Không hổ là loại trái cây và rau quả loại A được phân phối xuyên hành tinh! Giá cả này thật sự không phải người bình thường có thể tiêu thụ được.

Lục Thời Ninh quay đầu đi sâu vào sâu trong trung tâm thương mại, xẹt qua khu thức ăn nhanh đông lạnh rực rỡ, đi về phía —— khu dịch dinh dưỡng.

Nhưng ngay cả chất dinh dưỡng đặc biệt rẻ nhất cũng vượt quá ngân sách của mình.

Một ống chất lỏng dinh dưỡng đặc biệt giá bán 350 đế quốc tệ, có thể ăn được bảy ngày, tương đương với mỗi ngày hao phí 50 đế quốc tệ, xem như là sản phẩm bụng trái cây có giá thành tương đối cao.

Nhưng Lục Thời Ninh vừa mới biết được số dư vẫn cảm thấy hơi khó chi trả —— trong tài khoản của cậu còn lại chưa tới 1700 đế quốc tệ.