Chương 1

Một năm trước, Văn Ám Vũ khổ sở chết đi rồi lại đau khổ sống lại, càng khổ sở hơn là cậu phát hiện mình lại là nhân vật trong một quyển sách.

Đột nhiên quyển sách này xuất hiện trong đầu cậu, càng đọc cậu lại càng muốn ra ngoài mua một trăm tám mươi lọ nước rửa mắt để rửa sạch đi đôi mắt đã bị tàn phá của mình.

Cuốn sách có tên là ‘Người yêu thế thân của tổng giám đốc’.

Kịch bản như sau: Nhân vật chính vì cặn bã công trả giá hết thảy, ngược thân ngược tâm trầy da tróc vảy rốt cục giành được một chút thương xót của cặn bã công, cuối cùng hai người cũng xác định quan hệ. Ngay khi nhân vật chính cho rằng khổ cực đã sắp qua đi thì một lần ngoài ý muốn phá vỡ khung ảnh chụp chung của cậu ta và cặn bã công. Ở phía sau ảnh chụp chung là hình chụp của người anh họ đã khuất. Lúc này, nhân vật chính mới bi thương phát hiện, hóa ra anh họ mới là tình yêu tha thiết của cặn bã công mà bản thân chỉ là một thế thân có cũng được không có cũng không sao...

Tất nhiên, trên đây chỉ là quan điểm của nhân vật chính trong nguyên tác.

Từ quan điểm của nhân vật chính trong nguyên tác, đây phải là một cuốn văn học đau đớn của tuổi trẻ miêu tả lại chặng đường theo đuổi tình yêu đầy chua xót của bản thân. Nhưng từ góc nhìn của Văn Ám Vũ mà nói, những náo nhiệt này đều là của người khác, không liên quan đến cậu bởi vì cậu là công cụ đã chết để mở đầu cho đoạn "tình cảm chân thành" này.

Không, thậm chí cậu còn không sống qua nổi chương đầu tiên của nguyên tác!

Càng bi thương hơn chính là cặn bã công trong sách là vị hôn phu Ngô Thâm Cốc của cậu. Trong sách, tiện thụ thế thân là em họ Hứa Duật của cậu, cậu vậy mà lại bị vị hôn phu và em họ của mình liên hợp đội nón xanh.

Hơn nữa, từ khi nào mà cậu lại trở thành tình yêu của Ngô Thâm Cốc?

Văn Ám Vũ rất ức chế, trong lòng ngập tràn câu "mẹ nó".

Thời trung học, cậu và Ngô Thâm Cốc dây dưa ba năm, suốt ba năm lận đó! Vất vả trăm đắng ngàn cay mới bắt được người này, theo cậu thấy thì khó khăn không thua gì đi bộ trên mặt trăng. Cho đến bây giờ, trên diễn đàn trường học còn có bài đăng ăn dưa năm đó của cậu và Ngô Thâm Cốc, tiêu đề bài viết là ‘Hôm nay giáo bá tiếp nhận lời tỏ tình của giáo thảo chưa?’. Thậm chí ngay cả khi Ngô Thâm Cốc đồng ý ở bên cậu thì vẻ mặt trông cũng rất miễn cưỡng. Được rồi, điều này không quan trọng, quan trọng là thật vất vả mới ở bên nhau, thời đại học bọn họ lại bị cha mẹ hai bên kịch liệt phản đối, mất bốn năm mới thuyết phục được người nhà miễn cưỡng đồng ý đính hôn.

Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến khi kết hôn, ai biết được hôm đó Văn Ám Vũ lại bị người khác đẩy xuống từ trên lầu cao, đang sống sờ sờ lại bị ngã chết.

Trong nháy mắt, trước khi chết cậu cũng nghĩ không ra, sao một người lại có thể xui xẻo đến như vậy chứ?

____________

Chương đầu hơi ngắn mọi người thông cảm. Lịch ra thì khoảng 2 chương một tuần nha.