Chương 2

Bây giờ cuối cùng cậu đã hiểu rằng thế giới của cuốn tiểu thuyết không cần một công cụ?

Được thôi, cậu chính là loại công cụ bia đỡ đạn này.

Nghĩ đến đây, Văn Ám Vũ nhắm mắt lại tiếp tục xem nguyên tác.

Trong suốt tập đầu tiên, tên của cậu xuất hiện rất ít, dù sao thì lúc đó nhân vật chính Hứa Bảo còn không biết bản thân là thế thân. Vì thế Văn Ám Vũ chỉ có thể nhìn thấy chút dấu vết tồn tại của mình, ví dụ như Hứa Bảo bị ướt người, Ngô Thâm Cốc mở tủ quần áo ra, ánh mắt phức tạp nhìn chiếc áo sơ mi trắng cũ được ủi sạch sẽ, cuối cùng lấy ra một cái ném cho Hứa Bảo: “Quần áo của tôi đều rất lớn, cậu mặc cái này đi.”

Hứa Bảo vừa ngạc nhiên vừa bất ngờ, e thẹn hỏi: “Đây là quần áo thời trung học của anh sao?”

Ngô Thâm Cốc châm thuốc không trả lời.

Lúc đọc đoạn này, trong đầu Văn Ám Vũ đầy dấu chấm hỏi, sao quần áo cũ của cậu lại ở trong tay Ngô Thâm Cốc?

Quên đi, logic không quan trọng, quan trọng hơn là gia đình cậu kìa.

Sau khi cậu qua đời thì mọi người trong gia đình như thế nào rồi?

Hoặc nên hỏi là, gia đình cậu đã kết thúc như thế nào trong nguyên tác.

Văn Ám Vũ nhanh chóng đọc những tình tiết sau đó, nó khiến người ta không nói nên lời, một mặt có cảm giác như cỏ xanh mọc trên đầu, một mặt lại càng ngày càng vội vàng. Đợi đến khi rốt cục lật đến tình tiết mà cậu quan tâm thì tập đầu tiên đã gần kết thúc.

Chỉ nhìn sơ qua mà trước mắt cậu chợt tối sầm, trái tim không ngừng co rút đau đớn.

Bởi vì cậu rơi từ sân thương của tập đoàn Văn thị cao ốc mà chết, điều này ảnh hưởng vô cùng tiêu cực đến doanh nghiệp gia tộc, không tới một ngày mà giá cổ phiếu của tập đoàn giảm mạnh. Văn thị lâm vào nguy cơ lớn nhất kể từ khi thành lập đến nay. Ngoài ra, cái chết của cậu cũng khiến gia đình cậu trở nên u ám. Mẹ cậu không thể chịu đựng được nỗi đau mất con mà suốt ngày rửa mặt bằng nước mắt, nửa năm sau đã vì quá buồn bực mà chết. Ông nội không còn khí thế như trước, phải chống nạng mà đi, ông cụ đã hơn bảy mươi tuổi ốm yếu lại nằm liệt giường khiến ông khó có thể tự bản thân chăm sóc được. Cha cậu chỉ qua một đêm đã bạc đầu, mỗi ngày đều chìm đắm trong men rượu và khóc lóc.

Ngày thường anh trai là người hiểu cậu nhất, từ nhỏ đến lớn chỉ có một lần cãi nhau duy nhất chính là một tiếng trước khi cậu rơi lầu. Sau khi cảnh sát kết luận Văn Ám Vũ là tự sát thì anh trai liền cho rằng chính mình nói chuyện quá đáng nên mới dẫn đến bi kịch này, áy náy và tự trách dâng lên như thủy triều nặng nề nhấn chìm lấy anh.

Anh bị trầm cảm nặng và rối loạn lưỡng cực, vào nửa đêm khi tâm trạng vô cùng suy sụp thì anh chậm rãi cầm dao lên muốn cắt mạch máu của chính mình...

Sau đó? Sau đó như thế nào?

Văn Ám Vũ sốt ruột muốn lật trang tiếp theo nhưng quyển sách trong đầu lại không nhúc nhích, vẫn dừng lại ở mấy câu nói ít ỏi trong phân cảnh anh trai tự sát.

Chưa đến lúc xem nội dung phía sau nguyên tác sao?

Cốc cốc cốc! Có tiếng gõ cửa cẩn thận truyền đến, ngay sau đó là tiếng hỏi thăm dịu dàng mà lo lắng của một người phụ nữ: “Con trai, mẹ vào được không?”

Vừa dứt lời, cửa phòng liền cạch một tiếng mở ra.

Văn Ám Vũ lao vào vòng tay mẹ như một con én trở về tổ, ủy khuất kêu lên một tiếng: “Mẹ”.

"Này.”

Mẹ vội vàng lên tiếng, đau lòng sờ sờ đầu con trai út, nói:" Còn đang vì chuyện ban ngày mà ủy khuất sao? Hứa Bảo và bạn trai của con thật sự không có gì, đứa nhỏ này cũng cứng đầu, không nói không giải thích rõ ràng cho con thì thôi đi. Tốt xấu gì người ta cũng là em họ của con, con đi xuống nói hai câu nhanh chóng đuổi cậu ta đi, cậu ta không ngủ nhưng đêm nay mẹ còn muốn ngủ. ”

Văn Ám Vũ khựng lại một chút, một lúc lâu sau mới phản ứng được bà đang nói chuyện gì.

Trong buổi tiệc gia đình lúc ban ngày, Hứa Bảo bị té ngã, Ngô Thâm Cốc theo bản năng đỡ lấy, hai người liền ôm nhau trước mắt bao người. Từ nhỏ Văn Ám Vũ đã là một tiểu dấm chua, rõ ràng hắn thấy Hứa Bảo đỏ mặt nhưng lại hất mặt đi, cả ngày cũng không thèm nói chuyện với Ngô Thâm Cốc, chỉ đứng cách đó không xa tức giận nhìn người này.

Ngô Thâm Cốc còn nói hắn đa nghi liên lụy người vô tội, thấy Ám Vũ có nói lý không nói lại được thì giận dỗi nói muốn chia tay.

Lúc này, Văn Ám Vũ nào có tâm tư ghen tuông lung tung, bây giờ cậu sợ hãi muốn khóc.

Trước mắt là người mẹ còn trẻ khỏe như vậy, cậu khó lòng liên hệ bà với người phụ nữ buồn bực không vui trong nguyên tác. Hai gò má của bà hồng nhuận, khóe mắt có nếp nhăn nhưng không giảm chút xinh đẹp nào. Tuy rằng khi gặp chuyện rất thích khóc lóc nhưng phần lớn ddều là diễn, thậm chí cậu cũng không thể tưởng tượng được dáng vẻ của mẹ lúc thật sự khóc rống lên.

Tuy nhiên, một người mẹ đáng yêu như vậy sẽ chết vì đau buồn vào một năm sau đó.

Văn Ám Vũ đỏ hốc mắt, từ nội tâm nói:

“Mẹ, lần này con sẽ ngoan ngoãn nghe lời mẹ, không ở bên Ngô Thâm Cốc nữa.”

Mẹ sửng sốt:

“Nói gì vậy chứ, ngày hôm trước con đã đính hôn với cậu ta.”

Văn Ám Vũ nhấn mạnh: “Con nghiêm túc đấy, không phải giận dỗi đâu.”

"Mỗi lần con cãi nhau với cậu ta thì đều nói như vậy."

Mẹ cậu vẫn hoài nghi:

“Lần này không phải là vì Hứa Bảo chứ? ”

Văn Ám Vũ suy nghĩ một chút, nói:

“Không phải là vì cậu ta.”

Trong nguyên tác, gia đình cậu chỉ chiếm một tỷ lệ rất nhỏ nhưng trong thế giới của Ám Vũ, gia đình là tất cả của cậu, ngược lại nam chính ngô Thâm Cốc mới là "tỷ lệ rất nhỏ".

Trong quá khứ, cậu vì Ngô Thâm Cốc mà ầm ĩ với người nhà chẳng qua là trong lòng biết rõ cuối cùng người nhà nhất định sẽ chấp nhận, đến lúc đó mọi người đều vui mừng. Nhưng nếu hiện tại đã biết nếu cố chấp không buông tay thì không chỉ sẽ không vui mừng mà còn có thể khiến cả nhà gặp tai họa, vậy cậu còn cố chấp cái rắm.

Bây giờ cậu chỉ muốn lập tức xóa bỏ quan hệ với Ngô Thâm Cốc, thuận tiện cách nhân vật chính Hứa Bảo càng xa càng tốt.

Nhắc tới Hứa Bảo, bỗng nhiên Văn Ám Vũ nhớ tới một chuyện: “Mẹ vừa nói Hứa Bảo ở dưới lầu?”

“Con không phải nói không phải vì Hứa Bảo sao”

Tuy rằng trong lòng thật sự không thích Ngô Thâm Cốc nhưng dù sao con trai bà thích nên đành không tình nguyện mà gật đầu, thành thật khuyên nhủ: “Sau khi con xuống lầu thì nghe cậu ta giải thích đi, đừng giận dỗi với bạn trai nữa.”

Văn Ám Vũ lập tức lẻn xuống lầu còn nhỏ giọng hô một câu: “Mẹ, hôm nay mẹ đẹp quá.”

Bà Văn chỉ cho rằng con trai sắp hòa giải với Ngô Thâm Cốc nên vui mừng bắt đầu nói bậy.

Bà buồn cười lắc đầu, trong lòng lại không nhịn được mà ảo não thương tâm, có nhiều người theo đuổi con trai bà như vậy, sao thằng bé lại quyết tâm ở bên Ngô Thâm Cốc kia chứ.

_____

Sorry mọi người, nãy con beta nó ngáo nên nhầm thứ tự á.