Chương 2

Pháo hôi hư vinh tham tiền ‘Thư Vưu’, vì tiền mà tích cực mà quay lưng lại với nhân vật công chính Lận Minh Húc, hai người còn chưa xong thì cha mẹ của Lận Minh Húc chết, dẫn đến gia đình phá sản.

Lận Minh Húc thành kẻ nghèo, ‘Thư Vưu’ nhịn được vài ngày, liền lập tức ôm đồ bỏ chạy —— chẳng những chạy, mà còn chuyển mục tiêu sang con trai của trùm phản diện, đại thiếu gia của nhà họ Lục, Lục Thần Bân vốn là không phải dạng người tốt lành.

Lục Thần Bân đối với Lận Minh Húc đương nhiên hết sức tận lực bỏ đá xuống giếng, sau khi cùng ‘Thư Vưu’ nắm tay nhau, đã có cống hiến rất lớn cho việc hắc hóa của Lận Minh Húc.

Tuy nhiên, nhân vật chính vẫn là nhân vật chính. Chỉ vài năm, sau khi gặp phải biến cố, Lận Minh Húc chẳng những xoay người tái khởi, sáng lập cơ nghiệp còn lớn hơn nhà họ Lận cũ, trở thành bá chủ thương nghiệp, nổi danh với việc ra tay tàn nhẫn, vô tình.

Anh không tha một người nào từng phản bội nhà họ Lận gia. Thậm chí có mấy người là họ hàng, lúc đầu bo bo giữ lấy thân mình không đoái hoài gì đến nhà anh thì Lận Minh Húc cũng không lưu tình.

Mang tiếng là nhân vật chính nhưng tâm lý có thù tất báo, so với nhân vật phản diện còn phản diện hơn.

...... Nghĩ đến kết cục thê thảm của tiểu thuyết ‘Thư Vưu’, Thư Vưu không rét mà run, bản năng run rẩy.

Nên...

Chỉ là một giấc mơ đúng không?

Thư Vưu chột dạ liếc mắt nhìn người đàn ông. Chân mày đối phương nhíu thành chữ Xuyên cực kì u ám, nếu ánh mắt của anh ta có thể biến thành dao găm, ‘Thư Vưu’ có lẽ vào lúc này đã trăm ngàn vết thương.

Tuy nhiên, ‘Thư Vưu’ không có ý thức, vẫn đổ thêm dầu vào lửa, hoàn toàn không biết đây là đẩy bản thân mình vào vách đá, là nguyên nhân dẫn đến cái chết bi thảm của mình.

‘Thư Vưu’ lải nhải không ngớt, giọng điệu càng thêm khinh thường.

“Lận Minh Húc, bây giờ anh không có gì cả, không thể chu cấp cho tôi cái gì hết.

"Nếu đã như vậy, sao tôi không thể sớm tìm lối thoát chứ?"

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Lận Minh Húc đen đến mức triệt để.

Bàn tay đang buôn xuống siết chặt, thần sắc phẫn nộ không thôi, lại có một tia u ám ẩn giấu. Nhưng dần dần, anh đột nhiên dừng lại.

Thư Vưu cũng có chút bối rối.

Dựa theo diễn biến của kịch bản, kế tiếp chính là Lận Minh Húc thấy rõ bộ mặt thật của ‘Thư Vưu’, nản lòng thoái chí, sau đó là ‘Thư Vưu’ kéo rương rời đi.

Khi gặp lại, lần tiếp theo là mấy tháng sau lúc pháo hôi chết.

Nhưng...

Thư Vưu bỗng nhiên có thể động đậy.

Đù đây không phải là một giấc mơ.

Các loại cảm giác của thân thể đều thật sự thật, tựa như cánh tay sai ngón tay, căn bản là thân thể của mình. Ý thức ban đầu của ‘Thư Vưu’ cũng không còn. Thư Vưu ngẩn người, không biết làm sao nắm chặt tay cầm.

Xong rồi, cậu cậu...

Cậu xuyên sách cmnr!

Sớm biết... Sớm biết cùng tên sẽ xuyên sách, cậu có đánh chết cũng không đọc quyển tiểu thuyết đó!

Tác giả rác rưởi, hủy hoại cuộc sống của cậu!

Cách nhau có hai bước, sắc mặt Lận Minh Húc gần như bị bóng tối bao phủ, nhìn thật sâu Thư Vưu trước mặt.

Không biết vì lý do gì, người này có chút thay đổi.

Đôi mắt to đen mà thâm thúy, tựa như đầm sâu sâu thẳm không thấy đáy, bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, lông tơ của Thư Vưu dựng hết lên, thầm nghĩ bộ dáng này không giống phẫn nộ và thất vọng đối với nguyên chủ phản bội mình, mà lại giống như nhìn vào một người đã chết!

Hơn cả chết, ngay cả đến sự tồn tại cũng không bằng cỏ ven đường.

Cậu giật mình, lên tiếng: “Lận Minh Húc.”

Lận Minh Húc lạnh lùng nhìn thẳng vào mặt cậu, ánh mắt cực kỳ phức tạp.

“Anh cho rằng.. rằng… ba.. bản thân anh là đại thiếu gia của nhà họ Lận sao? Không! Không đâu! Bây giờ anh là một con quỷ nghèo! ”

Theo cảm xúc phập phồng của nguyên chủ, Thư Vưu ngẩng đầu, lớn tiếng nói: "Vì vậy, chúng ta phải tiết kiệm một chút! Tôi sẽ bán tất cả những thứ không cần thiết!”

Lận Minh Húc: …?

Người đàn ông nhíu mày, nhìn cậu ta không giống như nhìn người chết, giờ giống như xem bệnh tâm thần.

‘Bệnh tâm thần’ Thư Vưu tiếp tục: "Đúng vậy, hôm nay tôi thu dọn những thứ này, tất cả phải đem đi bán!”

Dáng vẻ cậu hận sắt không thể thành thép, biến khinh thường lúc nãy thành chân thành thắm thiết, nhanh chóng nói: "Chúng ta hiện tại không có tiền, anh cũng không phải đại thiếu gia trong quá khứ..."

Sắc mặt Lận Minh Húc khẽ biến.

"Tôi! Ý tôi là tôi!” Thư Vưu vội vàng bổ sung đầy đủ: "Tôi không có nguồn thu nhập gì. Vì vậy, chúng ta phải tiết kiệm chi phí, để vượt qua những khó khăn trước mắt! ”

Cậu lúc đầu nói còn lắp bắp nhưng càng nói càng thuận lợi, kéo kéo vali tới, xoay ngang đặt trên mặt đất, khóa kéo ong ong kéo ra, lộ ra bên trong tràn ngập các loại đồ đạc xa xỉ quý giá.

Có tiệm cầm đồ nào gần đây không?

Không quan trọng, cùng lắm thì tìm trên bản đồ.