Chương 3

Thư Vưu nói xong, nhanh chóng léo vali lại dựng thẳng lên, nhưng sắc mặt của Lận Minh Húc vẫn không thay đổi, vẫn lạnh như băng nhìn chăm chú vào cậu.

Bởi vì quá đáng sợ, Thư Vưu thậm chí không dám nhìn thẳng đối phương, chỉ dám len lén quan sát, trong lòng cảm thấy lo lắng không thôi.

Sau đó, cậu thăm dò mở miệng: "Nếu không... Anh đi với tôi nha?"

Lận Minh Húc: "..."

Mắt anh híp lại, sự lạnh lẽo trong mắt càng lúc càng rõ ràng: "Cậu muốn đi, tôi sẽ không ngăn cản.”

"Không có, không có."

Thư Vưu vội vàng phủ nhận: "Đây đều là thứ tôi không dùng nữa, thế thì bán đi, chúng ta hồi máu.”

Anh đùa tôi đấy à?

Bây giờ đi, đó chính là đồng ý đi theo kịch bản chết thảm đó.

Cậu chưa từng nghe nói xuyên sách còn có thể xuyên trở về, mạng nhỏ chỉ có một cái, cậu đương nhiên còn muốn sống thật tốt.

Thư Vưu ập vào một trận như vậy, bầu không khí nghiêm trọng cũng tốt hơn một chút. Khóe môi Lận Minh Húc rốt cục gợi lên độ cong châm chọc, lạnh lùng nói: "Nói như vậy, là tôi hiểu lầm cậu?”

“...... Khụ, cũng không phải.”

Thư Vưu hiên ngang ưỡn ngực ngẩng đầu: "Là tôi làm không đúng, để cho anh hiểu lầm.”

Lận Minh Húc: ….

Không đợi Lận Minh Húc nói tiếp, Thư Vưu quyết đoán tay phải kéo hành lí, tay trái lại ấn nút thang máy.

"Thật đó, tất cả là lỗi của tôi. Là tôi không tốt..."

Thư Vưu cố gắng không kí©h thí©ɧ đối phương, nụ cười vô cùng chân thành tha thiết: "Anh trở về cũng không bận chuyện gì khác nữa nhỉ? Tiện thể cùng nhau đi đi, sẵn xem xem tôi có lừa anh không? ”

Nếu như cậu nhớ không lầm, hôm nay Lận Minh Húc đi tìm người quen cũ của nhà họ Lận để nhờ giúp đỡ.

Trở về sớm như vậy, nhất định là bởi vì lần thứ hai bị từ chối.

Cậu không nói nhiều, trực tiếp đẩy nửa người vào thang máy.

Lần này trong thang máy không có ai, Lận Minh Húc cùng cậu một trước một sau đi vào. Bốn phía vách thang máy kim loại phản chiếu bóng dáng hai người, Thư Vưu yên lặng đứng bên cạnh người đàn ông, lén lút lấy điện thoại di động của nguyên chủ ra.

Bản đồ Trung khởi động!

Khởi động thất bại, không có tín hiệu trong thang máy!

Chết tiệt!

Đinh một tiếng, thang máy xuống tầng trệt, Thư Vưu vội vàng cất điện thoại, nghiêm túc đi theo Lận Minh Húc đi ra ngoài.

Nhưng mà, chỉ đi được vài bước, Lận Minh Húc liền dừng bước, khoanh tay nghiêng người, nhìn về phía một chiếc Ferrari màu đỏ đang đỗ ở dưới lầu, trong mắt đầu tiên là lóe lên, sau đó trên mặt hiện lên sự lạnh lùng.

...... Chính xác mà nói, là nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi đang thoải mái tựa vào Ferrari.

Thư Vưu suýt đâm vào lưng Lận Minh Húc.

Cậu từ phía sau anh nghiên đầu ra, còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe Lận Minh Húc lạnh lùng nói: "Cậu bảo tôi cùng cậu đi xuống, chính là vì chuyện này?”

Chuyện này à?

Chuyện này là chuyện gì?

Thư Vưu vẻ mặt bối rối, theo ánh mắt của anh, tình cờ bắt gặp ánh mắt của người bên kia.

Chỉ thấy người trẻ tuổi kia đầu tiên hơi kinh ngạc, sau đó nhướng mày, đi thẳng tới.

Đi tới trước mặt bọn họ, hắn vuốt ve mái tóc mái trước trán, nói: "Thư Vưu..."

"Em thu dọn đồ đạc chậm như vậy, là có người không cho em đi sao?"

Thư Vưu: "..."

Mặt Lận Minh Húc tối sầm lại.

Xong rồi——

Ai nói cho cậu biết, vị Lục Thần Bân này... Tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây?!

Dù sao cũng là tiểu thuyết mấy trăm ngàn chữ, nhớ không đầy đủ một vài chi tiết. Thư Vưu quả thật không nhớ rõ vì sao Lục Thần Bân lại ở chỗ này.

Cậu chỉ nhớ rõ, Lục Thần Bân này cũng là một người có tài.

Nhà họ Lục cùng nhà họ Lận đã làm bạn thế gia nhiều năm, Lục Thần Bân cùng Lận Minh Húc cũng coi như lớn lên cùng nhau. Chỉ là Lận Minh Húc là con nhà người ta trong truyền thuyết, Lục Thần Bân lại chỉ là một công tử nhà giàu, bản thân hắn ta muốn cuộc sống bình thường, lòng không có chí lớn, một lòng ăn uống vui vẻ sống qua ngày. Hai người bị so sánh từ nhỏ đến lớn, nên Lục Thần Bân nhìn thấy Lận Minh Húc liền cảm thấy không vui.

Cùng với sự ‘ảnh hưởng’ không biết là cố ý hay vô tình của cha mình, nhân vật phản diện lớn nhất, Lục Thần Bân đã coi Lận Minh Húc là cái gai cần phải nhổ từ khi còn bé.

Người Lận Minh Húc yêu, hắn nhất định phải cướp đi, thứ Lận Minh Húc thích, hắn nhất định sẽ phá hư.

Từ bộ transformers phiên bản giới hạn năm năm tuổi, đến thư tình người khác đưa cho Lận Minh Húc năm mười sáu tuổi, Lục Thần Bân luôn hừng hực ý chí phá hoại Lận Minh Húc, trùng hợp thay, mấy ngày trước ‘Thư Vưu’ đi ra ngoài chơi quen biết Lục Thần Bân.

Vốn chỉ là củi khô dễ cháy, thấy sắc nổi hứng, nhưng ‘Thư Vưu’ này không có đầu óc, bản thân bại lộ hiện tại cậu ta và Lận Minh Húc đang ở bên nhau.

Lục Thần Bân vừa nghe liền vui vẻ, thầm nghĩ Lận Minh Húc hiện tại nghèo túng như vậy, quả nhiên cây đổ thì lá rụng, giờ hắn có dẫm thêm mấy phát thì cũng là hợp tình hợp lí thôi. Ai bảo hắn ghét người này chứ!

Vì thế ‘Thư Vưu’ sa vào tiền tài của Lục Thần Bân, còn Lục Thần Bân vội vàng chạy tới làm cho Lận Minh Húc khó chịu, hắn vừa mới thăm dò nói muốn giúp Thư Vưu tìm chỗ mới, thế là cậu ta liền đồng ý.