Chương 1: Vẽ loạn uyên ương

Trên núi Hạc Ảnh mây mù lượn lờ quanh năm, tọa lạc ở Tu Tiên Giới là một đại môn phái đứng đầu – Thanh Viễn Môn. Tu giả trong Thanh Viễn Môn, mỗi người đều có thiên phú bẩm sinh, am hiểu về sử dụng kiếm.

Nếu chỉ là đệ tử trong môn có thiên phú cao, đương nhiên không đủ để cho Thanh Viễn Môn đứng đầu Tu Tiên Giới. Mà bởi vì Thanh Viễn Môn có một vị Kiếm Tôn có danh vang đội bốn phương, người đời gọi đó là Thương Viễn Kiếm Tôn.

Thương Viễn Kiếm Tôn một mái tóc trắng như tuyết, một thanh kiếm, mấy trăm năm trước một mình mình mà có thể đánh bại trăm vị Kiếm Tu của Tu Tiên Giới sau đó lui về ở ẩn, đi tới Thanh Viễn Môn, từ đó không xuống núi.

Có lời đồn rằng hắn đã sống rất lâu, tới mức đã độ kiếp đến Đại Viên Mãn, chỉ kém một bước nữa có thể phi thăng rồi, cũng có truyền thuyết nói rằng hắn đã sớm nằm xuống. Chỉ là dù lời đồn đại là thật hay giả, có tên tuổi của Thương Viễn Kiếm Tôn ở đây, nên không ai dám khinh thường chạm vào Thanh Viễn Môn.

Mà giờ phút này, Thanh Viễn Môn đang cử hành một nghi thức, đó là nghi thức kết đạo lữ đã dự bị từ trước, chỉ có ba người.

Chưởng Môn Sơn Vũ Tử đã già nhưng vẫn tráng kiệt ngồi ở chủ vị. Tu vi của ông ấy đã đạt đến Hợp Thể Trung kỳ, tuy không tính là cao nhưng đã chủ trì và quản lý Thanh Viễn Môn nhiều năm, cũng xem như có tiếng tăm lừng lẫy.

Giờ phút này, có hai người đứng trước mặt ông ấy, họ chính là người sắp kết làm đạo lữ. Một người có khuôn mặt anh tuấn, vẻ ngoài ôn hòa, mặc một thân trang phục màu trắng, tên là Lâm Thanh Việt, người còn lại có gương mặt lạnh lùng, ôm thanh kiếm, tên là Tống Bất Vân.

Hai người họ đều là hai vị đệ tử cực kỳ ưu tú trong môn, linh căn Đơn, hai mươi tuổi đầu đã đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ.

Lâm Thanh Việt là đại sư huynh trong môn, Tống Bất Vân nhập môn muộn hơn hắn một chút, lại có kiếm thể trời sinh, là hạt giống tốt của Kiếm Tu. Xuất phát từ việc yêu thích người tài, chưởng môn Sơn Vụ Tử đã kết hôn phối cho hai người.

“Từ nay về sau, hai người các con phải giúp đỡ lẫn nhau đấy.” Chưởng môn Sơn Vụ Tử vuốt râu, nói.

“Chưởng môn, con biết rồi.” Lâm Thanh Việt gật gật đầu đồng ý, nhưng trong đôi mắt trong suốt và thấu đáo từ xưa đến giờ lại mang theo chút lo lắng mơ hồ.

Tống Bất Vân ôm một bên cánh tay, cũng không nói chuyện.

Trên thực tế, hai người cũng không có giao tình gì dư thừa với nhau, ngay cả nói chuyện cũng chưa từng nói qua vài câu. Đều là thiên tài, nên thường xuyên có nhiều lúc sẽ có nhiều cạnh tranh và cọ xát với nhau, hai người nhìn đối phương càng nhìn càng chán ghét, nhưng họ ngại Sơn Vụ Tử còn ở đây nên mới không dám nói thẳng. Sơn Vụ Tử thật sự đã vẽ loạn uyên ương, mới đưa hai người khắc tinh này vào chung một chỗ.