Quyển 1 - Chương 1-1: Tiểu mỹ nhân mù lạc vào hang sói, bị tấn công liền được ra tay cứu giúp

Du Thanh đứng ở cửa quán bar, do dự hồi lâu mới quyết định đi vào.

Cậu là một quản trị viên nhân vật xuyên nhanh, bởi vì cách đối xử với các nhân vật phụ trong tiểu thuyết Mary Sue quá bất công đã khiến nhiều nhân vật phụ đình công và thế giới không thể tiếp tục vận hành.

Chính vì thế, cậu đã được chính quyền cấp trên phái xuống để thay nhân vật phụ làm vật hi sinh, hoàn thành cốt truyện ban đầu.

Đây là thế giới đầu tiên cậu bước vào. Nữ chính là một học sinh cấp 3, khi đang kiếm tiền đóng học phí trong một quán bar thì gặp người thừa kế của gia tộc Tạ gia, sau đó tình cờ gặp gỡ những nam chính khác. Bốn nam chính bắt đầu một cuộc tình mối quan hệ tình cảm mập mờ dây dưa.

Còn cậu lại là anh trai vô dụng của nữ chính, vài năm trước vì tai nạn ngoài ý muốn khi đi cùng em gái nên thị lực của cậu trở nên yếu ớt, không thể nhìn rõ mọi vật xung quanh.

Cầm cây gậy trên tay, Du Thanh thận trọng bước vào quán bar.

Đi được vài bước, tôi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trong không khí, bên tai có tiếng nói chuyện ồn ào.

Sao em gái mình lại làm việc ở đây.

Khoảnh khắc Du Thanh bước vào quán bar, những người ngồi bên trong đồng loạt nhìn anh.

Một người mù đến quán bar, đẹp trai như vậy nhưng lại bị mù, nếu không phải là cừu trong miệng cọp thì là gì?

Người thanh niên tướng mạo khôi ngô, có lẽ là bởi vì đã nhiều năm không ra ngoài, làn da rất trắng, toàn thân như đồ sứ hàng thượng phẩm tinh xảo.

Cậu mặc một chiếc áo rộng thùng thình và cũ kỹ khiến cậu càng trông gầy gò và yếu ớt, nhưng cũng có thể nhìn thấy một thân hình đẹp đẽ dưới lớp áo.

Cánh tay chống gậy mảnh khảnh trắng nõn, khớp xương rõ ràng, khuôn mặt cũng rất ưa nhìn, mày ngài thanh tú, đôi mắt đen láy như muốn hút người vào. Cái miệng nhỏ đỏ ửng, không biết cái miệng nhỏ như vậy khi ăn một miếng thịt lớn sẽ trông như thế nào.

Bọn họ chưa từng nhìn thấy qua một người thuần khiết như vậy, thuần khiết đến mức muốn đè dưới thân làm chuyện mờ ám, để cơ thể cậu tràn ngập dâʍ ŧᏂủy̠, suốt ngày mở rộng hai chân nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ của đàn ông.

Ngay cả những người đàn ông có khuynh hướng tìиɧ ɖu͙© bình thường cũng cảm thấy bị thu hút khi nhìn thấy Du Thanh.

Du Thanh đứng ở cửa không dám đi vào, nói chính xác là cậu không muốn đi vào nơi ồn ào như thế này.

Cậu đứng ở cửa không chịu vào, có người đứng ngồi không yên, đứng dậy đi tới trước mặt Du Thanh, ra vẻ ân cần hỏi: "Thiếu gia, cậu tới đây làm gì?"

Thiếu gia là biệt danh người ở đây gọi nam kỹ, nhưng thiếu gia lớn lên trong nhà kính hiển nhiên không biết ba chữ này có ý nghĩa gì.

Du Thanh không biết những người bên trong nhìn mình bằng ánh mắt gì, thậm chí còn cảm thấy người đàn ông đang nói chuyện với mình trước mặt này là một người đàn ông tốt.

"Xin chào?"

Thanh niên thanh âm trong trẻo dễ nghe, chỉ hai chữ liền khiến trong lòng ngứa ngáy, giữa hai chân vật kia sắp động.

"Tôi tới tìm người, cậu có biết Du Mã Lệ đang ở đâu không?"

"Đương nhiên là tôi biết, để tôi dẫn cậu đi."

“Cảm ơn.”

“Nhưng tiểu thiếu gia phải giúp tôi nói chuyện với đám người này, sau đó mới có thể dẫn cậu đi được.” Một số người vây quanh Du Thanh và kéo cậu về phía quầy bar với ánh mắt không hề có ý tốt.

Du Thanh buộc phải đi theo bọn họ, chiếc nạng trong tay bị người khác lấy đi, cậu thậm chí còn không có cảm giác.

Tầng hai của quán bar.

Tạ Ngọc từ xa quan sát những gì xảy ra ở lối vào quán bar, tùy ý nhấp một ngụm rượu và nói: "Con thỏ nhỏ đã vào hang sói."

Một con thỏ trắng ngon như vậy, nó có thực sự ngu ngốc không, hay nó chỉ giả vờ.

Trên quầy bar, Du Thanh có chút bất lực.

“Tôi không uống rượu, tôi tới tìm người.” Thanh niên bất đắc dĩ lặp lại câu nói này.

“Uống một ly thôi, không sao đâu.” Người đàn ông nói, ánh mắt rơi vào cái mông đang ngồi trên ghế đẩu, cái mông được bao bọc bởi một chiếc quần bò màu lam nhạt, bởi vì ngồi xuống mà nhìn đầy đặn hơn.