Quyển 1 - Chương 1-2: Cô em gái xấu xa

Tròn tròn trơn mượt, người tuy gầy nhưng lại có cặp mông dâʍ đãиɠ như vậy, dường như sinh ra là để phục vụ đàn ông.

Cho dù Du Thanh có ngu ngốc đến đâu, cậu cũng có thể cảm nhận được ý định xấu xa của những người này.

“Tôi không uống rượu, tôi tới tìm người.” Thanh niên hơi nhíu mày, có chút ngượng ngùng nói ra lời này.

Khuôn mặt tuấn tú lộ ra biểu tình kháng cự càng khiến những người đang dụ dỗ cậu phấn khích hơn.

“Uống rượu xong tôi dẫn cậu đi tìm người.” Người đàn ông không muốn nhiều lời, đặt ly rượu vào tay Du Thanh.

Uống xong thì anh ta sẽ đi thật sao?

Người thanh niên này không hề có kinh nghiệm xã hội, thiếu cảnh giác và dễ dàng tin lời đối phương, cầm ly rượu chậm rãi đưa lên miệng.

Những người xem đó yên lặng nhìn cảnh tượng này, không ai muốn giải vây cho Du Thanh, dù sao họ cũng muốn xem bộ dáng của người đẹp khi bị đùa bỡn là như thế nào.

Khi những người này chơi chán, bọn họ vẫn có thể hưởng ké một ít.

Du Mã Lệ bưng khay rượu, mắt nhìn thấy đối phương uống cạn ly rượu có vấn đề kia, cô ta đã nói rõ ràng cậu không được đến đây, lại còn cố tình chạy tới.

Cậu còn chưa đeo kính râm đàng hoàng, lộ ra khuôn mặt chói mắt kia, không phải chỉ vì muốn được nam nhân ôm sao?

Tốt nhất là để cậu bị đùa bỡn đến hỏng người đi, như vậy cô ta sẽ không cần phải chăm sóc cho con của chồng trước mẹ mình nữa.

Du Mã Lệ nghĩ như vậy, nhưng khi cô ta nhìn thấy Tạ Ngọc ngồi cách đó không xa, trong lòng cô ta đột nhiên nảy ra một ý tưởng khác.

“Anh Tạ Ngọc, anh có thể giúp em cứu anh trai mình không?” Du Mã Lệ lộ ra vẻ mặt đáng thương, “Anh ấy hình như bị kẻ xấu gài bẫy.”

Tạ Ngọc thực sự không muốn nói chuyện với đối phương, mấy ngày nay người phụ nữ này luôn cố ý hoặc vô tình tiếp cận hắn, ngay cả một người mù cũng có thể nhìn thấy sự tính toán trong mắt cô ta, nhưng khi nghe đối phương nói tới cậu, hắn lại trở nên hứng thú.

"Anh trai của cô?"

Du Mã Lệ vui mừng khôn xiết, nghĩ rằng người anh trai vô tích sự của mình cuối cùng cũng có ích.

“Phải, người có cái nạng ở cửa.”

Ồ?

Người thanh niên kia lại chính là anh trai của người phụ nữ này, một người anh trai ngây thơ như vậy sao lại có cô em gái mưu mô đến thế, điều này khiến hắn rất tò mò, hơn nữa, sau khi quan sát cậu lâu như vậy, hắn thật sự muốn ra tay với đối phương.

Dưới ánh mắt như hổ rình mồi của mọi người, Du Thanh uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, cậu không quen với mùi nồng và đắng của rượu nên ho khan vài lần.

Đôi lông mày vốn đã cau lại giờ càng nhăn lại, sau khi ho dữ dội, trong mắt cậu hiện lên tầng hơi nước, đuôi mắt hơi đỏ lên, giống như bị người ta bắt nạt.

“Tôi uống xong rồi, anh dẫn tôi đi tìm Du Mã Lệ được không?” Thanh niên khàn giọng hỏi

Giọng nói so với ban nãy càng trầm hơn, làm cho tâm người ta ngứa ngáy khó nhịn.

"Cậu định làm cậu ta khó xử đến bao giờ?"

Tạ Ngọc dừng bàn tay vừa muốn chạm vào người thanh niên lại, hơi nghiêng người về phía trước, trong mắt không có một tia ý cười.

"Tạ, Tạ Ngọc?”

Những người đứng xem có chút kích động.

Sao hắn lại can thiệp vào chuyện này?

Hắn không phải luôn lạnh lùng không hề có hứng với cả nam lẫn nữ sao?

"Du Thanh."

Sau khi uống rượu, đầu óc Du Thanh trở nên quay cuồng, đột nhiên có người gọi tên mình, cậu nhìn về hướng phát ra âm thanh, nghiêng đầu chớp mắt mấy cái.

Đôi má ửng đỏ và vẻ ngoài không chút phòng bị khiến người ta chỉ muốn bắt nạt.

Quả nhiên hắn đã đúng khi xuống dưới này.

Tạ Ngọc vẫn giữ nụ cười trên khuôn mặt, nhưng trên thực tế hắn đã nghĩ đến hàng trăm ý nghĩ muốn ăn cậu vào bụng.

"Em gái cậu tìm cậu."

Hắn vốn không phải muốn dẫn người đi tìm người phụ nữ kia mà chỉ muốn lừa cậu đi, không biết xấu hổ nói dối một cách trắng trợn.

Nghe thấy từ "em gái", Du Thanh có chút phản ứng, cậu chính là đến tìm em gái mình.