Quyển 2 - Chương 1-2:

Cậu lấy một ít cháo bát bảo, mì khô, nước các loại, những thứ này hạn dùng rất lâu, còn có thể thỏa mãn cơn đói, nếu như dùng tiết kiệm, những thứ này hẳn là có thể giúp bọn họ sống sót trong hai tuần.

Khi Cố Hạnh Sâm theo tới, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là cặp mông tròn trịa, đầy đặn của cậu, hắn thầm nghĩ sờ vào chắc chắn sẽ rất thích, hắn nhẹ nhàng đi tới, nhìn thấy một đứa nhỏ đang ngồi xổm đối diện với cậu, hắn kinh ngạc nói: "Ồ, còn có một đứa nhỏ sao."

Một mình mang theo đứa nhỏ sống sót trong ngày tận thế, xem ra là một người cha tốt.

Nhưng có con hay không cũng không ngăn nổi hắn có suy nghĩ đồϊ ҍạϊ với cậu, huống hồ trong cái ngày tận thế này còn cần gì thứ luân thường đạo lý.

Du Thanh đột nhiên nghe thấy một giọng nói xa lạ khiến cậu giật mình, ôm chặt Lẫm Lẫm vào lòng, cả cơ thể đề phòng nhìn kẻ không mời mà đến.

Bởi vì quanh năm tiếp xúc với ánh nắng mặt trời nên làn da khỏe mạnh của Du Thanh có màu lúa mì nhưng do nhiệt độ cao liên tục trong những ngày này đã khiến làn da của cậu trở nên đen sạm và quyến rũ hơn. Cậu nhìn chằm chằm vào đối phương một cách hung dữ, muốn dùng bộ dạng này để đuổi đối phương đi, cậu cũng làm điều tương tự khi hù dọa những con chó giữ trong làng.

Nhưng Cố Hạnh Sâm chỉ để ý đến bộ ngực to lớn dường như đang muốn xé toạc cái áo của cậu ra, chúng to như vậy, hắn không biết cảm giác được ngậm vào trong miệng sẽ như thế nào.

"Đừng tỏ ra sợ hãi như vậy, tôi không phải người xấu đâu." Hắn hơi khom lưng lại, cười cười nói những câu này.

Cố Hạnh Sâm có một khuôn mặt rất đẹp trai, khi hắn cười khiến người ta có cảm giác rất gần gũi, hơn nữa hắn còn mặc một bộ âu phục màu đen để lộ ra vòng eo thon và bờ vai rộng, trước khi thế giới đến ngày tận thế, hắn là một người đàn ông giàu có.

Cậu thiếu niên trung thực mới bị lừa cách đây không lâu, nhưng chỉ như vậy vẫn không đủ để cậu ghi nhớ kỹ, vừa nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp trước mắt cùng nụ cười mê hoặc lòng người này đã khiến cậu buông lỏng cảnh giác.

"Thật sao?" Cậu nghi ngờ hỏi.

Cố Hành Sâm có chút kinh ngạc, hắn không nghĩ tới thân hình cậu như vậy nhưng lại là một người ngây thơ, dễ lừa, trong hoàn cảnh này vậy mà vẫn còn có người dễ lừa như vậy.

"Đương nhiên là thật, không chỉ có như vậy, cậu đi cùng tôi, con có cậu sẽ không bị đói."

Lời này vừa nói ra, trong lòng Du Thanh liền dao động, đối với cậu không gì hấp dẫn hơn câu nói đứa nhỏ sẽ không bị đói.

Lẫm Lẫm rất cần được chăm sóc, vì vậy Du Thanh quyết định đi cùng người đàn ông này.

"Thằng bé không phải con trai tôi, mà là cháu tôi." Cậu cuối cùng nhỏ giọng giải thích.

Thật sự là như vậy sao?

Điều này chẳng phải càng tuyệt hơn sao?

Nụ cười của cố hải sâm càng lúc càng sâu hơn.

Việc lão đại mang về một người lạ khiến bốn tên thuộc hạ còn lại vô cùng sửng sốt.

"Lão đại, tại sao anh lại cứu một tên đàn ông khác?"

"Vật tư thu thập xong chưa."

"Đã xong hết rồi."

"Xuất phát được rồi."

Du Thanh bị Cố Hạnh Sâm nhét vào trong xe, cậu thoáng thấy người đàn ông mặc áo khoác trắng đang ngồi ở ghế lái phụ.

Mái tóc đen hơi xoăn, cả người toát ra khí thế mà người khác không nên tới gần, toàn thân đều lạnh như băng làn da tái nhợt trong suốt, làn da của anh ta so với cậu quả thực là hoàn toàn khác biệt

"Hắn là Phó Tây." Cố Hạnh Sâm tùy ý giới thiệu, từ trong ngực móc ra một viên kẹo đưa cho đứa nhỏ ngồi bên cạnh Du Thanh, "Rất lâu rồi không được ăn thứ này đúng không? Ăn đi."

Đứa nhỏ mong đợi nhìn về phía Du Thanh, cậu bé chỉ được nhận kẹo của người khác sau khi có sự đồng ý của cậu mình.

Khi màn đêm buông xuống, Cố Hạnh Sâm và những người khác tìm một khách sạn để nghỉ ngơi.

Du Thanh bị ép buộc phải ở chung phòng với Cố Hạnh Sâm, mặc dù cậu không muốn ở chung phòng với một người đàn ông nhưng tình huống bây giờ rất đặc biệt, cậu không thể không chấp nhận sự sắp xếp này.

Theo lý thuyết, cậu hiếm khi được vào đội dị năng giả nhỏ, bên ngoài còn có người gác đêm nên cậu có thể có một giấc ngủ ngon hiếm có, nhưng Du Thanh còn có một việc khác cần phải làm.

Cơ thể của Du Thanh không giống những người khác, phần dưới của cậu không chỉ có những gì mà một người đàn ông nên có mà cậu còn có một cái lỗ nhỏ mà chỉ ở phụ nữ mới có.

Hơn nữa, những ngày gần đây cậu còn dùng nước hoặc khăn ướt để lau rửa bộ phận bên dưới, nhưng hiện tại đã ba ngày không vệ sinh, phần dưới vô cùng ngứa ngáy khó chịu.

Bây giờ đã là đêm khuya tên đàn ông cùng phòng đã ngủ say, Du Thanh lẳng lặng đứng dậy, nhẹ nhàng cởϊ qυầи ra, dưới ánh trăng mờ ảo lau âʍ ɦộ.

Cậu cúi đầu cẩn thận lau, lại không chú ý tới Cố Hạnh Sâm nằm ở trên giường căn bản không hề ngủ.