Chương 7-3: Bạn cùng phòng

Thúc Hàm Thanh: "Đây là tôi ăn một mình, tôi đi về trước đây."

Lân Mộ Diệp đem dù đặt trong tay cậu: "Cầm đi, hiện tại tôi chưa dùng đến."

Thúc Hàm Thanh liền bảo ngày mai trả lại cho hắn, cậu cũng không muốn để cho cơm trưa của mình bị ngâm trong nước, chờ trở lại, liền nhìn thấy một người ngồi trên bậc thang.

Úc Vinh Hoa bị xối cho ướt đẫm, lúc nhìn thấy cậu đôi mắt sáng cả lên, Thúc Hàm Thanh chấn động đến mức nói không ra lời: "Cậu ở đây làm gì?"

Úc Vinh Hoa đứng lên, cậu ta nhìn dù trên đỉnh đầu, đỏ mặt, cắn môi nói: "Chờ anh, tôi tính đi đón anh, nhưng tôi không có dù."

Thúc Hàm Thanh quả thực không biết nói gì cho tốt: "Vậy cậu cũng không thể cứ ngồi ở chỗ này chứ."

"Tôi sợ anh không trở lại."

Cậu bảo Úc Vinh Hoa đi vào, đem phòng tắm cho cậu ta mượn, lại tìm bộ đồ cho cậu ta, Thúc Hàm Thanh đem chiếc bàn đã lâu không dùng dọn ra, đặt cơm lên trên đó, đột nhiên nhìn thấy máy chơi game của mình bị người ta động tới, mở ra mới phát hiện bê đã được sinh ra, gà cũng được cho ăn, rau dưa chín cũng được thu hoạch.

Thúc Hàm Thanh chỉ chờ khoảnh khắc tiếng liêng chào đón sinh mệnh mới của nông trường, những người này tại sao cứ thích cướp đoạt niềm lạc thú đơn giản của cậu chứ!!!

Đột nhiên, Úc Vinh Hoa trong phòng tắm nói quên cầm quần áo vào, Thúc Hàm Thanh đứng dậy cầm quần áo trên ghế, gõ gõ cửa phòng tắm, cậu cho rằng Úc Vinh Hoa sẽ chỉ mở một khe hở để cậu luồn vào, không ngờ cửa đột nhiên mở rộng ra, Úc Vinh Hoa cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ướt dầm dề đứng trước mặt cậu.

Thúc Hàm Thanh: ". . ."

Cậu xin thề cậu không phải cố ý nhìn.

Vật dưới háng của Úc Vinh Hoa hoàn toàn không ngây ngô ấu trĩ như chủ nhân, trái lại dáng vẻ hung hãn dữ tợn, thân cường tráng to dài, Thúc Hàm Thanh chỉ nhìn lướt qua rồi ném quần áo cho cậu ta, sau đó kéo cửa lại.

Ngoài cửa, cậu không thể tin dùng hai tay đo đo.

....Đây chính là thụ trong văn NP sao?

Chờ lúc Úc Vinh Hoa đi ra, Thúc Hàm Thanh cố gắng làm vẻ mặt cậu tự nhiên: "Nhanh tới ăn cơm đi."

Những món Thúc Hàm Thanh mua đều là những món mà cậu thích ăn, cậu mở TV mở bộ phim phóng sự mà mình đang xem, Úc Vinh Hoa nhẹ nhàng trộn cơm nước trước mặt, cũng xem rất chăm chú, ăn rất chậm.

Chờ đến khi Úc Vinh Hoa cuối cùng cũng ăn xong, cậu ta chủ động gom rác lại đóng gói rồi ném xuống, Thúc Hàm Thanh tiễn người đi rồi thở phào nhẹ nhõm, mới vừa nằm trên giường không bao lâu, cửa lại vang lên.

Úc Vinh Hoa nói cậu ta quên đồ, Thúc Hàm Thanh hỏi cái gì, cậu ta đi vào ngăn tủ bên cạnh lấy viên kẹo hoa quả.

"Tạm biệt."

Thúc Hàm Thanh: ". . . Tạm biệt."

Mấy ngày sau trên đường Thúc Hàm Thanh đi mua cơm đều có thể nhìn thấy Úc Vinh Hoa, cậu ta cũng một mình, có lúc Thúc Hàm Thanh tới nhà thờ tản bộ cũng có thể nhìn cậu ta.

Thúc Hàm Thanh dứt khoát không ra khỏi cửa, có một ngày Tang Mại chặn Thúc Hàm Thanh lại: "Anh Thúc, hiện tại có rắc rối nhỏ, trong đội chúng ta có người bạn nhỏ náo loạn với bạn cùng phòng của cậu ta, không ở lại được, không phải anh ở một mình sao? Có thể thêm một người hay không?"

Ký túc xá vốn túng thiếu, Thúc Hàm Thanh biết Tang Mại cũng khó khăn, liền nói : "Người kia là ai vậy?"

Sau đó Thúc Hàm Thanh liền nhìn thấy Tang Mại mang tới trước mặt cậu Úc Vinh Hoa và bạn cùng phòng của cậu ta, bạn cùng phòng của Úc Vinh Hoa là một tên lăng nhang, hầu như mỗi ngày đều đổi bạn gái, dù sao cũng là tận thế, đúng lúc hướng lạc không có gì đáng trách, vì lẽ đó không có gì để chỉ trích, trên mặt gã sưng một cục, mang theo vẻ không phục, rõ ràng là bị Úc Vinh Hoa đánh.

Tang Mại nói Thúc Hàm Thanh có thể chọn một người tỏng hai người bọn họ làm bạn cùng phòng của cậu.

Thúc Hàm Thanh vươn ngón tay, hướng của ngón tay rõ ràng chỉ về phía bạn cùng phòng của Úc Vinh Hoa.

Sau đó, Thúc Hàm Thanh lần đầu tiên nhìn thấy Úc Vinh Hoa nói nhanh và nhiều từ như vậy cùng một lúc.

"Cậu ta hút thuốc, uống rượu, thường xuyên quên mang chìa khóa thì không nói, không giữ vệ sinh, đêm tùy tiện mang phụ nữ về nhà, nói chuyện lớn tiếng còn không tôn trọng người khác."