Chương 1-3: Trùng sinh trở nên vô nghĩa

Thúc Hàm Thanh không thể để bọn họ phá hỏng đêm định tình của Lân Mộ Diệp cùng Úc Vinh Hoa được.

Thúc Hàm Thanh được một thành viên trong đội giúp xử lý vết thương, chân cậu bị dây leo siết chặt đến rách cả da lộ rõ thịt bên trong, cậu dùng dị năng tẩy sạch vết bẩn ở trên rồi mới có thể bôi thuốc lên, sau đó thay đồ nằm đợi, đợi đến khi có thành viên muốn dùng nước thì cậu mới đứng dậy.

Trong đội ngũ có một thành viên nữ duy nhất là Vân Ánh, bình thường nói chuyện thì ôn nhu nhỏ nhẹ nhưng khi gϊếŧ tang thi đều sạch sẽ lưu loát hơn cả đàn ông, cô là dị năng giả hệ không gian, lúc này, cô đang nấu canh cho mọi người.

Thúc Hàm Thanh ngồi gần đống lửa chờ com, bột nhiên Tang Mại lại hỏi trên cổ cậu có cái gì, cậu vươn tay sờ sờ thì Vân Ánh lại nói nó như một hình xăm: "Anh, anh chuẩn bị đi theo phong cách đang hot hả?"

Thúc Hàm Thanh ngây ngốc nhìn bọn họ, Vân Ánh đưa một tấm gương qua, cậu nhìn thấy có những hoa văn như tia sấm trải dài từ cổ cậu xuống dưới.

Cậu che cổ lại nói: "Các cậu ăn trước đi, tôi nghỉ ngơi một chút."

Cậu trở về lều, vội vàng dùng dị năng tạo thành một tấm gương nước, cởi bỏ quần áo trên người, từ trong mặt gương có thể nhìn rõ được những dấu vết như bụi hoa gai trải dài xuống tận eo, làn da cậu vốn tái nhợt nhờ có dấu vết đó mà lại trông có vẻ lẳиɠ ɭơ, cậu tò mò chạm chạm thử lại nhìn thấy một ánh tím lóe lên, đầu cậu bỗng thấy đau như bị người đánh.

Giống như có sấm đánh vào đầu.

Phần lớn những dị năng không phải hệ tinh thần đều có tính công kích vật lý, khiến người khó lòng là dị năng giả hệ tinh thần.

Thúc Hàm Thanh hỏi chủ thần phải làm sao đây: "Dị năng của tôi bị hư tổn, cả người như quả bóng hỏng, cho dù hấp thụ nhiều tinh hạch như thế nào cũng vô dụng."

Chủ thần bảo cậu đợi một chút.

Thúc Hàm Thanh lo lắng không biết làm sao, suy nghĩ một hồi liền ngủ mất, cảm thấy bản thân dù được trùng sinh nhưng cũng không có ý nghĩa gì, những cố gắng ở đời trước phỏng chừng đã kết thúc, còn cố con mẹ gì nữa.

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng bọn họ đã chia người vào rừng tìm kiếm, Thúc Hàm Thanh bởi vì chân bị thương, vốn không muốn đi nhưng khi cậu trở mình muốn ngủ tiếp lại bị chủ thần uy hϊếp nếu không làm theo cốt truyện sẽ đổi người vì vậy liền bất đắc dĩ đi cùng mọi người.

Tang Mại cảm động: "Anh Thúc, không ngờ anh lại tốt với anh Mộ như vậy, sớm muộn gì sẽ có một ngày anh ấy nhận ra tình cảm của anh."

Kỳ thật tất cả thành viên trong đội đều biết tình cảm của cậu đối với Mộ Diệp nhưng chỉ có mình Lân Mộ Diệp vờ như không biết.

Thúc Hàm Thanh vội vàng phân bua: "Tôi giống như các cậu thôi, sau này chỉ có thể làm bạn tốt với Lân Mộ Diệp, anh ấy xứng đôi với Úc Vinh Hoa hơn tôi, tôi thật tâm chúc phúc hai người họ hạnh phúc."

Nhưng lời này lọt vào tai các thành viên là do cậu đang ra vẻ kiên cường, Thúc Hàm Thanh đón lấy những ánh mắt thương hại của họ liền ngậm miệng lại, Lân Mộ Diệp mà bị cậu ném lại trong hang động không ngờ chỉ có mình hắn ở đó.

Thúc Hàm Thanh: "...... Sao lại như vậy?"

Chủ thần:"......."

Rất nhanh đã có người tìm thấy Úc Vinh Hoa ở vũng bùn gần đó, Thúc Hàm Thanh từ xa đã nhìn thấy bộ dáng chật vật của cậu ta, trên người không còn bộ dáng cao ngạo ngày thường nữa mà thay vào đó là bị bùn bao phủ.

Úc Vinh Hoa là do họ cứu trong một đợt tiêu diệt tang thi, Thúc Hàm Thanh là người đầu tiên phát hiện ra cậu ta, lúc đó cậu không muốn bỏ qua một chỗ nào cả nên đã xới tung cả những thùng giấy bên trong, Úc Vinh Hoa trốn sau thùng cát tông, ngồi trên báo, quần áo trên người đã rách tả tơi, mái tóc dài như con gái, vẻ mặt lạnh lùng bảo Thúc Hàm Thanh đã phá hủy nhà của cậu ta.

Thúc Hàm Thanh nhìn thấy vóc dáng gầy yếu của cậu ta liền động lòng trắc ẩn đưa cậu ta về căn cứ, nào ngờ lại mang tai họa về

"Sao cậu ta lại bị như vậy?"

Chủ thần: "..... Có lẽ là do bị cậu hại đi."

Thúc Hàm Thanh: "Từ từ, cậu là nói Úc Vinh Hoa đi đường đó. Vậy..... Lúc trước khi tôi té xuống ở chỗ đó không phải là cậu ta đã nghe thấy tiếng kêu cứu của tôi rồi chứ?"

Chủ thần: "Chắc là vậy."

Thúc Hàm Thanh: "..... Cậu ta biết tôi té ở đó, cũng nghe được tiếng kêu cứu của tôi nhưng lại không giúp một tay mà lại đi cứu Lân Mộ Diệp."

Chủ thần: "Đúng vậy."