Chương 2-1: Chuyện này chỉ có trời biết, cậu biết, tôi biết, tin tôi đi

Thúc Hàm Thanh là người có dị năng hệ thủy duy nhất trong đám bọn họ, nếu như là trước kia, buổi sáng cậu rất bận rộn, bây giờ thì để cậu cho một thùng nước cũng phải để Vân Ánh ba giục bốn mời.

Vân Ánh: “Anh Thúc, em biết vì anh Mộ Diệp nên anh không tình nguyên cấp nước cho Vinh Hoa, nhưng tốt xấu gì chúng ta cũng ở trong cùng một đội, anh cũng không thể nhìn cậu ấy cứ như vậy mà trở về đúng không?”

Thúc Hàm Thanh khó chịu nói: “... Tôi không phải người keo kiệt, bủn xỉn như vậy.” Chỉ đơn thuần là nhìn cậu hơi khó chịu.

Tang Mại ở bên kia đã dẫn theo Úc Vinh Hoa toàn thân đều là bùn đi qua, tuổi tác cậu ta nhỏ nên người trong đội đều phải quan tâm cậu ta một chút.

“Anh Thúc, giao cho anh đấy, anh rửa cho cậu ta một chút, chúng ta cùng trở về.”

Thúc Hàm Thanh và Úc Vinh Hoa liếc mắt nhìn nhau, sự khó chịu, khinh thường ở trong lòng cũng đã sắp vọt lên tận trời nhưng trên mặt vẫn không thể hiện ra. Úc Vinh Hoa vẫn là dáng vẻ lặng lẽ đứng ở trước mặt cậu, kéo bùn trên tóc lên, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét. Hiện tại Úc Vinh Hoa mới khai phá dị năng không lâu, cho nên mới ở trong hầm một đêm, dù sao trước đó Thúc Hàm Thanh cũng đã từng nhìn thấy cảnh tượng cậu ta điều động cây mây càn quét mười mấy con tang thi thành từng mảnh trong nháy mắt.

Sau khi hai người im lặng một lúc lâu, vẫn là chủ thần của nội dung cốt truyện không ngừng thúc giục Thúc Hàm Thanh đi theo nội dung cốt truyện.

Thúc Hàm Thanh giơ tay lên, trong lòng bàn tay ngưng tụ thành một cột nước bắn về phía Úc Vinh Hoa. Úc Vinh Hoa bị phun nước vào thì hơi lơ mơ, ngơ ngác đứng tại chỗ, chỗ lông mi tí tách chảy nước xuống, giống như không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào Thúc Hàm Thanh. Cậu ta vừa muốn nói chuyện, Thúc Hàm Thanh lại bắn nước tới, cậu ta bất đắc dĩ che mặt, trên mặt xuất hiện sự tức giận.

“Anh làm gì thế?”

“Rửa sạch giúp cậu đó.”

Thúc Hàm Thanh đứng ở cách đó không xa hài lòng, phía trước đã rất sạch sẽ.

“Xoay qua chỗ khác.”

Úc Vinh Hoa: “...”

Thúc Hàm Thành nhìn Úc Vinh Hoa bất đắc dĩ chuyển người, chờ đến khi người cậu ta được rửa sạch sẽ hoàn toàn thì Úc Vinh Hoa cũng vô cùng chật vật. Quần áo trên người cậu ta đều có nước đang chảy xuống, dính lên trên người, tóc trên trán ướt nhẹp, lộ ra đôi mắt sáng thường ngày bị tóc mái che đi mất, sống mũi thẳng, tóc đen, mắt đen. Trên lỗ tai bên trái còn có một viên đinh tai màu đen, nếu như không phải ở thời mạt thế, cậu ta chính là một thiếu niên điển hình. Cậu ta khó chịu chà xát, lau mặt.

Nhưng thật ra dáng người cậu ta lại rất tốt, còn có cơ bụng.

“Quần áo.”

Thúc Hàm Thanh vừa mới chuẩn bị đi thì nghe thấy Úc Vinh Hoa đang nói chuyện với mình, Thúc Hàm Thanh đánh giá lên xuống cậu ta nhiều lần, sau đó lộ ra vẻ mặt không dễ phát hiện ra sự ghét bỏ, nói: “Tôi không có, cậu ở đây chờ đi, tôi bảo bọn họ lấy rồi mang tới cho cậu.”

Chưa đi được mấy bước, chủ thần của nội dung cốt truyện lại mở miệng vàng: “Cậu nên cho cậu ta mượn quần áo, nếu không đến lúc đó sao cậu ta đến trả quần áo cậu được, sao gặp được cảnh cậu và Lân Mộ Diệp không cẩn thận ôm nhau rồi ăn giấm của hai người. Đây là tình tiết quan trọng cho việc thăng hoa tình cảm của bọn họ.”

Thế là Thúc Hàm Thanh đi vòng lại, lấy quần áo ở trong túi đeo lưng của mình đưa cho cậu ta, đặc biệt thanh minh: “Tôi vô cùng thích bộ quần áo này, đến lúc đó nhớ giặt sạch sẽ rồi mới đưa cho tôi.”

Ai ngờ Úc Vinh Hoa hơi do dự, cũng cúi đầu nói: “Vậy tôi không cần.”

Thúc Hàm Thanh nói với chủ thần của nội dung cốt truyện: “... Cậu nhìn cậu ta xem, không làm theo bài bản.”

Chủ thần nội dung cốt truyện: “Tôi mặc kệ, dù sao thì cậu cũng phải đi đoạn cốt truyện này.”

Thúc Hàm Thanh nhìn chằm chằm Úc Vinh Hoa: “Cầm lấy nhanh lên, đi thay đi, đừng làm lỡ thời gian trở về của mọi người.”

“Không cần.”

“Lẽ nào cậu muốn trở về như thế này sao?”

Úc Vinh Hoa đúng lý hợp tình nói: “Không được sao?”

Dứt lời, cậu ta muốn đi về phía trước, mềm không được, chỉ có mạnh bạo.

Ngón tay Thúc Hàm Thanh nhẹ nhàng ngưng tụ lại thành một sợi xích nước, sau đó trói tay chân Úc Vinh Hoa lại. Cậu ta mở to hai mắt đặt mông ngồi xuống dưới đất, quay đầu, định mới nói xong “anh muốn làm gì?” thì Thúc Hàm Thanh cũng đi tới, ngồi chồm hổm xuống vừa cởϊ qυầи áo của cậu ta vừa nói: “Anh trai đây là muốn tốt cho cậu, quần áo ướt sũng thế này mặc lên người không tốt cho sức khỏe.”

Vừa mới cởϊ áσ, Thúc Hàm Thanh cũng cảm giác được ánh mắt của Úc Vinh Hoa sắp đốt cháy cậu. Cậu vừa mới cảm thán người này đúng là rất trắng, chỉ thấy Úc Vinh Hoa đỏ rần mặt, đỏ từ lỗ tai xuống đến cả cổ.

Thúc Hàm Thanh càng cởi càng kích động, vậy mà cậu lại được táy máy chân tay với thụ vạn người mê trong quyển sách này, quả thật tội lỗi. Nếu như việc này truyền ra ngoài, cậu chắc chắn sẽ không thể sống tới kết truyện, vậy nên cậu vừa cởϊ qυầи Úc Vinh Hoa vừa cảnh cáo nói: “Chuyện này chỉ có trời biết, cậu biết, tôi biết, tin tôi đi, nói chuyện này ra không có gì tốt cho cậu đâu.”

Cậu không thể quên được trận Tu La trong sách, Úc Vinh Hoa bị nhóm công có năng lực đều không bình thường trừng phạt, nghe nói làm ba ngày ba đêm. Mặc dù thắt lưng không sao nhưng trong sách có miêu tả cuối cùng bước đi của Úc Vinh Hoa đều rất bất ổn. Tất cả trên người đều là dấu vết tìиɧ ɖu͙©, có thể thấy được tình hình trận chiến rất hung mãnh.

Đợi đến lúc lột sạch người ta, Thúc Hàm Thanh nhanh nhẹn như một làn khói để lại quần áo của mình ở đó rồi cầm lấy quần áo của Úc Vinh Hoa chạy biến.

“Nếu như cậu không muốn để trần thì ngoan ngoãn mặc quần áo của tôi vào đi.”

Đợi đến lúc trên đường về, Lân Mộ Diệp vẫn còn hôn mê, hắn bị đặt nằm ở phía sau xe, Tang Mại cố tình để lại vị trí bên cạnh Lân Mộ Diệp cho Thúc Hàm Thanh.