[TG2] Chương 22: Hoắc đại thiếu bị dọa khi Tống Lâm tới kỳ kinh nguyệt, mẹ Hoắc tới chơi.

Chương 22: Hoắc đại thiếu bị dọa khi Tống Lâm tới kỳ kinh nguyệt, mẹ Hoắc tới chơi.

Sau ngày hôm đó, ở nhà Tống Lâm bị Hoắc Hòa Thanh gian da^ʍ không biết bao nhiêu lần. Tống Thiến không ở bên nên Hoắc Hòa Thanh bộc lộc bản tính là một con sói, vừa hạ ám chỉ cho Tống Lâm, vừa cᏂị©Ꮒ thân thể cậu đến mức quen thuộc.

Cách làm của anh quá mạnh mẽ, đi bất kỳ đâu cũng có thể làʍ t̠ìиɦ.

Có một lần anh mang Tống Lâm đi ngâm suối nước nóng. Ở suối nước nóng lộ thiên anh túm lấy cổ Tống Lâm ấn lên táng đá cuội lớn để làʍ t̠ìиɦ, còn lừa gạt Tống Lâm là lát nữa sẽ có người đi vào khiến cậu liều mạng kìm nén tiếng rêи ɾỉ, huyệt phía dưới cũng vừa mềm vừa ướt co chặt lại, cuốn lấy dươиɠ ѵậŧ khiến người sung sướиɠ.

Cuối cùng ngâm suối nước nóng xong thì Tống Lâm khóc thút thít, cả người đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ được Hoắc Hòa Thanh bế về phòng.

Tính dục của Hoắc Hòa Thanh rất mạnh, một ngày không đè Tống Lâm xuống làm ba bốn lần thì không thấy thỏa mãn. Nữ huyệt của Tống Lâm không có ngày nào được nghỉ ngơi, môi âʍ ɦộ luôn tách ra ngoài, rất giống một cái huyệt nát bị cᏂị©Ꮒ rất nhiều năm. Mới chỉ một khoảng thời gian ngắn, thân thể Tống Lâm đã bị chơi đến thành thục dâʍ đãиɠ.

Lúc ăn cơm Hoắc Hòa Thanh thường xuyên vòi tay vào bên dưới Tống Lâm, vừa đùa bỡn nữ huyệt đẫy đà ngập nước, vừa dùng ánh mắt gian da^ʍ quét qua thân thể Tống Lâm.

Nhưng thực bất hạnh, những ngày hạnh phúc thế này chỉ duy trì có một tuần, bởi vì Tống Lâm tới ngày hành kinh.

Đó là lần đầu tiên Hoắc Hòa Thanh nhìn thấy kinh nguyệt. Bởi vì ngày trước đó bọn họ mới điên cuồng làʍ t̠ìиɦ một đêm, Hoắc Hòa Thanh tắm rửa giúp Tống Lâm, cả hai trần trụi quấn quít lấy nhau đi ngủ.

Ngày hôm sau Hoắc Hòa Thanh tỉnh lại cảm thấy dưới thân ẩm ướt, anh tưởng Tống Lâm phát da^ʍ, nhưng vừa sờ soạng thì đã thấy máu đầy tay. Anh sợ tới mức bật mạnh người, xốc chăn lên. Trên người anh không có miệng vết thương, cũng biết rõ máu chảy ra từ nơi nào.

Hoắc Hòa Thanh nhìn lên trên, Tống Lâm vẫn đang cuộn tròn người ngủ, nhưng ngủ không yên bình, môi cũng trắng bệch.

Trong nháy mắt Hoắc Hòa Thanh không nghĩ ra cái gì, anh vội vàng đứng dậy mặc quần áo cho mình và Tống Lâm, muốn đưa Tống Lâm đi bệnh viện. Kết quả đi được nửa đường thì ngừng lại trò hài hước này.

Tống Lâm ở trong xe mơ mơ màng màng tỉnh lại, hỏi Hoắc Hòa Thanh hai người đang đi đâu. Hoắc Hòa Thanh nói bây giờ bọn họ sẽ đến bệnh viện, phía dưới của Tống Lâm đang chảy máu. Sau đó cậu cảm thấy bụng nhỏ hơn đau đớn, cậu vội vàng sờ phía dưới, ôm bụng bảo Hoắc Hòa Thành mình phải về nhà thay băng vệ sinh.

Đầu tiên Hoắc Hòa Thanh vẫn tự hỏi mấy giây băng vệ sinh là gì, sau đó nhớ tới từng nghe mẹ Hoắc nói, lúc này anh mới nhớ tới kiến thức ít ỏi trong trí nhớ từ rất lâu trước đây về kinh nguyệt của phụ nữ.

Tống Lâm vẫn đang đau bụng từng cơn, gần như cuộn tròn cơ thể mình trong khoang xe nhỏ hẹp, vừa thúc giục Hoắc Hòa Thanh về nhanh nhanh hơn vừa rơi nước mắt yếu ớt.

Trên thực tế, nếu dựa theo sắp xếp của Tống Thiến, tiền đề là không có bất kỳ việc gì phát sinh ngoài ý muốn, Tống Lâm sẽ ngoan ngoãn đếm từng ngày cho đến thời gian ra kinh nguyệt để có thể bảo vệ chính mình.

Thậm chí cô còn từng dạy Tống Lâm cách thay băng vệ sinh lén lút. Nhưng hiển nhiên mấy ngày nay Tống Lâm luôn bị cᏂị©Ꮒ, đã quên bẵng mất việc này.

Sau khi trở về, Hoắc Hòa Thanh lột toàn bộ chăn đệm như hiện trường hung án ra, sau đó ôm Tống Lâm đi tắm rửa.

Thành thật là máu kinh có chút tanh hôi, nhưng Hoắc Hòa Thanh không chê. Dường như Tống Lâm còn đau bụng kinh, cả người không còn sức lực, hơn nữa tính tình cũng trở nên… nuông chiều.

Như thể bây giờ vậy.

Hoắc Hòa Thanh vất vả hỏi được mẹ mình việc chăm sóc người bị đau bụng kinh, thì Tống Lâm nằm ở trên giường, khi thấy Hoắc Hòa Thanh bưng sữa bò nóng đến thì rơi nước mắt.

“Bé cưng sao vậy…”

Hoắc Hòa Thanh hoảng hốt, còn ngỡ rằng Tống Lâm quá đau. Nếu không đi bệnh viện khám thử?

Tống Lâm lau nước mắt, bất chợt bảo bản thân nhớ Tống Thiến, chỉ trích Hoắc Hòa Thanh không biết chăm sóc cậu, không biết đã sờ soạng cậu bao nhiêu lần lúc tắm rửa.

Hơn nữa mỗi lần Hoắc Hòa Thanh chăm sóc cậu luôn yêu cầu thứ gì đó trả lại. Đầu óc chậm chạp lúc này lại bắt đầu vận hành, nói tằng tằng tất cả hành vi phạm tội của Hoắc Hòa Thanh. Rõ ràng cậu mới là người chỉ trích, nhưng lại rơi nước mắt, tủi thân vô cùng.

Hoắc Hòa Thanh dở khóc dở cười. Tống Lâm lại uống một ngụm sữa bò nóng, sau đó đặt cốc lên tủ đầu giường, đột nhiên xốc quần áo mình lên, bế đôi vυ" bị tra tấn đến căng tràn, ngón tay chỉ vào dấu tay trên đó khóc lóc kể lể Hoắc Hòa Thành đã bạo hành mình thế nào.

Trong lòng Hoắc Hòa Thanh nóng lên, nhưng mạnh mẽ áp xuống cơn tức giận, bây giờ không phải lúc để phát hỏa.

Tống Lâm càng nói càng hăng, nếu phía dưới không chảy máu chắc cậu sẽ mở ra cho Hoắc Hòa Thanh nhìn phía dưới của mình. Nơi đó bây giờ đã sưng vù, không thể khống chế đến mức luôn chảy nước, mỗi ngày cậu phải đổi mấy cái qυầи ɭóŧ.

Dưới sự chỉ trích của người yêu, Hoắc Hòa Thanh không thể không đảm bảo với cậu sau này sẽ giảm bớt số lần làʍ t̠ìиɦ.

Đương nhiên, ánh mắt anh đặt trên bụng Tống Lâm, đương nhiên phải giảm bớt số lần rồi, đến lúc đó thì không phải thời điểm phù hợp nữa.

Khi trình độ dung túng của Hoắc Hòa Thanh tăng lên, Tống Lâm liếʍ liếʍ miệng, một tấc muốn tiến thêm một thước đưa ra yêu cầu:

“Tôi muốn uống thêm cốc sữa bò nữa.”

Thời gian hành kinh của Tống Lâm bắt đầu bằng tình huống luống cuống của Hoắc Hòa Thanh như vậy, vốn tưởng sẽ trải qua từng bước tuần tự như bình thường, nhưng rất nhanh chuyện ngoài ý muốn lại đến.

Hoắc Hòa Thanh đứng ở cửa, nhìn vị phu nhân ung dung quý phái trước cửa, thở dài một tiếng, bất đắc dĩ bảo:

“Mẹ, sao mẹ lại tới đây.”

Mẹ Hoắc trang điểm nhẹ nhàng mặt không biểu tình, sau đó nhướng mày đánh giá Hoắc Hòa Thanh:

“Mẹ tới nhìn con dâu tương lai của mẹ.”

Đương nhiên, trước đó chỉ suy đoán mà thôi, bởi vì lúc trước Hoắc Hòa Thanh gọi điện thoại dò hỏi thời gian kinh nguyệt của phụ nữ. Có trời mới biết đến cả bà mà đứa con trai này cũng không quan tâm đến vậy, đáp án quá rõ ràng.

Hiện tại nhìn dáng vẻ của Hoắc Hòa Thanh, mẹ Hoắc càng khẳng định suy nghĩ của mình.

Anh mặc một chiếc tạp dề màu vàng, hiển nhiên đang chiến đấu trong bếp, bà còn ngửi thấy mùi bánh kem ngọt ngào thoang thoảng.

“Mẹ, sao mẹ tới mà không gọi cho con trước?”

“Gọi cho con để con giấu người đi à?” Mẹ Hoắc buông tay. “Con luôn như thế, chẳng lẽ sự tồn tại của bố mẹ mất mặt đến thế kia à?”

“Mẹ cũng không phải mẹ chồng độc ác như trên ti vi.”

“Không phải…” Hoắc Hòa Thanh thở dài. “Chuyện này rất phức tạp, con nên nói sao nhỉ…”

Anh nghiêng người để mẹ Hoắc vào nhà, lấy đôi dép đi trong nhà dùng một lần cho bà.

Lúc mẹ Hoắc đổi dép vẫn luôn ngóng vào bên trong, nhưng đáng tiếc là nơi này rất rộng, bọn họ còn đang ở tầng một, bà không thể nhìn thấy con dâu mình luôn mong ngóng.

Nhưng mẹ Hoắc chú ý thấy tủ giày chỉ có giày cho nam, không có kiểu nữ.

“Con đang làm gì đấy?”

“Con đang nướng bánh tart trứng.” Hoắc Hòa Thanh cũng không định che giấu, anh nhìn mẹ Hoắc, trực tiếp nói. “Mẹ, con có bạn trai.”

Mẹ Hoắc: À, bạn trai hả… Cái gì? Bạn trai?!