[TG2] Chương 23: Tống Thiến trở về.

Chương 23: Tống Thiến trở về.

“Đợi một chút, con có bạn trai?”

Mẹ Hoắc nhíu mày, vẻ mặt không đồng tình nhìn Hoắc Hòa Thanh, con trai bà đột nhiên có bạn trai?

Hoắc Hòa Thanh còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị mẹ mình quát lớn:

“Có phải con bắt cá hai tay không? Mấy ngày trước con còn hỏi thời gian kinh nguyệt của con gái…! Từ từ.”

Vẻ mặt của mẹ Hoắc đanh lại, trong đầu bà cũng lộn xộn, giơ tay đánh gãy ý định nói chuyện của Hoắc Hòa Thanh.

“Chẳng lẽ con tính bản thân là đồng tính luyến còn muốn cưới một người vợ? Vậy nên con mới dịu dàng với cô bé kia như thế?”

“Mẹ! Mẹ nghĩ gì thế.” Hoắc Hòa Thanh cau mày, “Con mẹ dù khốn nạn đến mức độ nào cũng không đến mức có tình yêu thương và giáo dục của cha mẹ mà vẫn lớn lên lệch lạc, không có trách nhiệm với tình yêu được.”

“Lâm Lâm là một người đàn ông… đặc biệt.”

Hoắc Hòa Thanh vuốt đầu tóc mình, nhưng anh nhớ ra lát nữa mình còn phải đi lấy bánh tart trứng, còn phải gỡ giấy bạc đút cho Tống Lâm…

Ừm, anh cũng không nghĩ một ngày phải rửa tay nhiều lần.

“Cậu ấy là người song tính.”

Mẹ Hoắc còn chưa kịp bình tĩnh từ niềm vui sướиɠ khi con mình không phải thằng khốn nạn thì lại bị lời nói của Hoắc Hòa Thanh làm cho kinh hãi.

Người song tính!

Mẹ Hoắc che miệng mình, hiển nhiên bà đã bị sự thành thật của con trai dọa sợ.

Mãi cho đến khi bánh tart trứng làm xong, Hoắc Hòa Thanh để lên mâm, sau đó đưa cho mẹ Hoắc đang ngồi ở sô pha phòng khách một cái:

“Mẹ, mẹ nói nhỏ thôi, Lâm Lâm đau bụng kinh nên rất khó chịu.”

“Đây là lý do con chỉ cho mẹ đẻ ra mình một cái bánh trứng?”

Mẹ Hoắc nhìn đĩa bánh trên tay Hoắc Hòa Thanh, bên trên có bốn cái bánh tart trứng nóng hổi đang tản ra hương sữa thơm ngon.

“Là do mẹ không mời mà đến trước.” Hoắc Hòa Thanh nhún vai, “Tủ lạnh có bánh ngàn tầng, phải rồi, mẹ đừng ăn vị xoài nhé.”

“Tạm thời con chưa muốn mẹ gặp Lâm lâm, có lẽ mẹ sẽ làm em ấy sợ.” Hoắc Hòa Thanh pha cốc sữa, “Khi nào bọn con kết hôn con sẽ dẫn em ấy đến chào hỏi cha mẹ.”

“Vì sao?”

Hoắc Hòa Thanh mỉm cười.

“Bởi vì tình huống trước mắt là con của mẹ vẫn chưa theo đuổi được người ta. Mà con không muốn cha mẹ khiến con áp lực thêm. Nói như thế tuy làm tổn thương mẹ nhưng lại là lời nói thật lòng.”

Mẹ Hoắc: …

Hoắc Hòa Thanh cởi tạp dề, nhẹ nhàng bước lên lầu.

Mẹ Hoắc ngồi trên sô pha, hừ một tiếng, chậm rãi ăn bánh tart trứng “con trai ngoan” làm cho, sao đó cầm lấy túi xách rời khỏi nhà, không hề quay đầu lại.

Bà tôn trọng con trai mình tự do luyến ái, nhưng cha Hoắc thì không phải thế, cha Hoắc luôn hy vọng Hoắc Hòa Thanh phải có cháu nối dõi tông đường.

Thế nhưng bây giờ so với một người đàn ông không thể nối dõi tông đường thì một người song tính sẽ càng dễ được tiếp nhận hơn.

Nhìn chung, mẹ Hoắc biết kế tiếp mình rất bận rộn.

Còn vì sao bà không nghi ngờ chút nào là bởi vì khi ở trong nhà Hoắc hòa Thanh, bà có thể nhìn thấy những sự thay đổi rất dễ nhận ra và sự thay đổi đến từ chính Hoắc Hòa Thanh.

Sau kỳ kinh nguyệt của Tống Lâm thì Tống Thiến cũng trở về.

Lúc này chức vị của Tống Thiến đã tiến thêm một bậc, cũng có ý nghĩa cô càng ngày càng bận.

Tống Thiến bay chuyến bay đêm, khi đến sân bay thì Hoắc Hòa Thanh và Tống Lâm đã ở bên ngoài đón cô.

“Thiến Thiến!”

Tống Lâm rất vui mừng, cậu vẫy vẫy tay với Tống Thiến. Một tay Tống Thiến kéo rương hành lý, tay kia cầm áo khoác tây trang, trên mặt vẫn còn trang điểm tinh xảo phù hợp với công việc.

Tống Lâm muốn đón hành lý trên tay Tống Thiến, nhưng Tống Thiến biết Tống Lâm vừa kết thúc kỳ kinh nên vội vàng tránh đi, Hoắc Hòa Thanh rất ăn ý tiếp nhận va li hành lý.

Điều khiến Tống Thiến cảm thấy kinh ngạc là khi Hoắc Hòa Thanh lấy rương hành lý thì Tống Lâm lại không có ý kiến gì, điều này cũng đại biểu cho việc Tống Lâm đã chấp nhận Hoắc Hòa Thanh.

Dù sao lúc hai người mới gặp mặt Tống Lâm rất kháng cự sự hỗ trợ của Hoắc Hòa Thanh.

“Lâm Lâm.”

Tống Thiến ôm lấy Tống Lâm, hít thật sâu. Tâm tư Tống Lâm rất đơn thuần nên Tống Thiến cảm thấy ở bên cạnh cậu rất thoải mái, như thể có thể tẩy rửa tất cả ô uế của thế gian.

“Lâm Lâm có nhớ em không?”

Tống Thiến xoa đầu Tống Lâm, mái tóc mềm mại khiến cô cảm thấy yêu thích nheo nheo mắt, sự vui sướиɠ này càng lên cao hơn khi Tống Lâm gật đầu một cái thật mạnh.

“Em cũng nhớ Lâm Lâm lắm.”Tống Thiến nhìn người đàn ông đi theo sau bọn họ, nhìn anh cười, “Em cũng nhớ Hòa Thanh.”

Hoắc Hòa Thanh nhướng mày, dò hỏi Tống Thiến bây giờ muốn đi ăn bữa khuya không.

Tống Lâm nghe thấy vậy đôi mắt sáng rực. Mấy ngày nay đau bụng kinh cậu chỉ có thể ăn đồ ngọt và nóng, bây giờ vô cùng thèm ăn, vì thế cậu khẩn trương nhìn Tống Thiến, đôi mắt tràn ngập ám chỉ mong cô đồng ý.

Ba người ăn xong bữa khuya thì đã tối rất muộn.

Trên đường về nhà Tống Lâm đã ngủ rồi. Một mình cậu độc chiếm dãy ghế sau, Tống Thiến ngồi ở ghế phụ, khi đèn đỏ xe dừng thì nhỏ giọng cảm ơn Hoắc Hòa Thanh.

Hoắc Hòa Thanh tỏ vẻ không sao cả, mắt nhìn thân ảnh sau xe qua kính chiếu hậu:

“Không sao, Lâm Lâm rất ngoan, không hề gây chuyện gì cả.”

Tống Thiến thở dài. Cô nhìn đèn nê ông bên ngoài cửa sổ, lần đầu tràn ngập hy vọng vào tương lai. Nhưng bây giờ cô chỉ muốn tắm nước nóng, sau đó nằm lên giường ngủ một giấc thật thoải mái.

Tiền thuê nhà ở thành phố lớn rất đắt đỏ, phải một thời gian nữa cô mới có thể trả được tiền thuê nhà, trong khoảng thời gian này bọn họ ở tạm nhà Hoắc Hòa Thanh.

Đến khi về nhà, Hoắc Hòa Thanh đỗ xe và gara, Tống Thiến định đánh thức Tống Lâm thì bị Hoắc Hòa Thanh cản lại. Anh mở cửa sau xe, chui vào trong nhẹ nhàng ôm Tống Lâm ra.

Tống Thiến kéo rương hành lý đi đằng sau, cứ cảm thấy cảnh này có chút… kỳ kỳ.

Sau khi về nhà, Tống Thiến đi tắm, Hoắc Hòa Thanh đặt Tống Lâm lên giường, giúp cậu cởϊ qυầи áo và giày vớ. Tống Lâm bị đánh thức, cậu tùy tay bắt lấy đôi tay đang không ngừng qua lại trên người mình nhéo một cái, dường như xác định là ai liền buông tay, lại tiếp tục ngủ say.

Hoắc Hòa Thanh cười khẽ, hôn môi Tống Lâm một cái, sau đó đi phòng tắm múc nước rửa chân cho Tống Lâm.

Tống Thiến ngâm nước nóng tắm xong thì đang định nghỉ ngơi, lúc này Hoắc Hòa Thanh lại gõ cửa phòng cô.

“Hòa Thanh, có chuyện gì thế?”

Hoắc Hòa Thanh đưa cho cô một ly sữa bò và một hộp quà màu đỏ:

“Đây là quà mừng thăng chức. Với cả, Lâm Lâm thích uống sữa bò, anh nghĩ em uống một ly sữa bò chắc sẽ ngủ ngon hơn.”

Tống Thiến ngạc nhiên nhận hộp quà và sữa bò, cô im lặng hai giây, sau đó bảo.

“Hòa Thanh, hiện tại sự nghiệp của em đang thời điểm phát triển, vậy nên em cũng không xác định được có thể kết hôn với anh không…”

Hoắc Hòa Thanh cắt ngang lời nói của cô:

“Thiến Thiến, việc này em không phải gấp gáp.”

“Mấy ngày nay anh cũng suy nghĩ rồi, bây giờ kết hôn quả thực hơi vội vàng, chúng ta đều cần nghiêm túc suy nghĩ lại.”

“…”

Tống Thiến rất kinh ngạc, cô gật đầu:

“Ừ… Hòa Thanh, cảm ơn anh, em thực sự rất cảm ơn sự giúp đỡ của anh trong khoảng thời gian này.”

Không chỉ giúp cô chăm sóc anh trai, mà trước đó, sự tích cực khi theo đuổi và lời cầu hôn, nếu không phải có sự ưu ái của Hoắc đại thiếu, chưa chắc cô sẽ có cơ hội thăng chức lần này.

Cô chân thành biết ơn Hoắc Hòa Thanh.