Chương 11

Nói xong, quay đầu nhìn Bạch Dương: "Bạch Dương, đây chính là khí phách của nhân viên phòng kĩ thuật sao?"

Bạch Dương chỉnh lại cổ áo: "Đừng nói như vậy, đây không phải khí phách của phòng kĩ thuật chúng tôi, mà là khí phách của một mình chủ nhiệm Lâm, tiểu Tiêu em đừng để ý, trở về chúng tôi mời em đi ăn."

Hoàng Hạo nghe không nổi nữa, gõ mặt bàn: "Tới giờ làm việc rồi, chuẩn bị một chút lát nữa họp!"

Lúc này mọi người mới giải tán.

Tiêu Tiêu được sắp xếp ngồi đối diện Tư Hoa Lâm: "Sau này em cùng tổ với lão Tư, Quý Chí Mẫn, Diệp Thác và Hàn Tiểu Dĩnh cùng một tổ, có cái gì không hiểu thì hỏi lão Tư, em có mang vở ghi chép không? Đây là quy cũ của chúng ta, 8 giờ rưỡi sáng họp."

Tiêu Tiêu liền vội vàng gật đầu: "Em có mang."

Hoàng Hạo vỗ vai cô, quay đầu nói với Tư Hoa Lâm: "Đến phòng làm việc của tôi, thảo luận một chút về cuộc họp."

Tư Hoa Lâm đứng dậy, xoa vai đi đến văn phòng đội phó.

Tiêu Tiêu ngồi tại chỗ có hơi không tập trung thu xếp đồ đạc, cuối cùng không nhịn được đi đến văn phòng Hoàng Hạo gõ cửa: "Đội trưởng Hoàng, em có việc muốn báo cáo."

Hoàng Hạo mở cửa cho cô: "Mới đến ngày đầu tiên đã có việc, nói đi."

Tư Hoa Lâm hút thuốc, đôi mắt híp lại, nhìn cô cười cười.

"Buổi sáng em gặp Chủ nhiệm Lâm, nghe anh ấy nói một chút nên em cảm thấy, Vương Vĩnh có thể là kẻ tình nghi."

Hoàng Hoa liếc mắt nhìn Tư Hoa Lâm: "Chủ nhiệm Lâm nói gì với em?"

"Anh ấy không nói gì, chỉ hỏi em có ấn tượng như thế nào với Vương Vĩnh."

Hoàng Hoa và Tư Hoa Lâm hơi trầm mặc, Tư Hoa Lâm cầm điện thoại gọi phòng kĩ thuật, nhưng bên kia phòng kĩ thuật lại bận bịu. Tư Hoa Lâm đứng lên muốn đi ra ngoài, Hoàng Hạo bèn giữ anh ta lại: "Làm gì vậy?"

Tư Hoa Lâm trợn mắt: "Tôi đã sớm nói đến khả năng này, tên Vương Vĩnh kia nói em gái có đem theo điện thoại, nhưng khi phát hiện mất tích lại không gọi cuộc điện thoại nào, chắc chắn có vấn đề! Lúc đó phòng kĩ thuật nói như thế nào? Không phát hiện vân tay của Vương Vĩnh, không phát hiện dấu chân của Vương Vĩnh, không phát hiện tóc Vương Vĩnh..."

"Được rồi," Hoàng Hạo cắt ngang lời Tư Hoa Lâm "Cậu ấy cũng không nói gì, chỉ nói một câu như vậy thôi mà."

"Khuôn mặt kia giống rảnh rỗi nói nhảm ư? Cả khí thải còn không nỡ thải ra kia mà!" Tư Hoa Lâm lại cầm điện thoại "Tôi đi nhắc nhở lão Lục, kêu bọn họ trước tiên bắt người lại."

"Bình tĩnh một chút!" Hoàng Hạo gầm lên một tiếng với Tư Hoa Lâm "Lâm Tế Du không phải là người như thế, nếu thật sự có tiến triển sẽ báo cho chúng ta biết, chắc chắn cậu ấy chỉ suy đoán thôi."

Tư Hoa Lâm lầm bầm: "Tại sao Lâm Tế Du phải nói cho chúng ta biết, lát nữa họp rồi nói trước mặt cục trưởng, phòng kỹ thuật sẽ có mặt mũi."

Hoàng Hạo đứng dậy: "Tôi đi nói chuyện với cậu ấy, hai người không được nói nhiều, thành thật ở đây chờ chút nữa họp."

Hoàng Hạo đi không quay lại, đến khi hội nghị bắt đầu mới xuất hiện cùng với Lâm Tế Du.

Quả nhiên cục Trưởng Tôn Diệu Minh tham gia cuộc họp, đầu tiên là khen mọi người tra ra được manh mối vụ án Vương Lệ Bình bị gϊếŧ, đón lấy tựu do tất cả tổ người phụ trách báo cáo từng người phụ trách bản án tiến triển tình huống. Tiếp đó đến lượt từng người phụ trách báo cáo tiến triển vụ án mà họ phụ trách.

Hoàng Hạo thử microphone, quét một vòng nhìn tất cả nhân viên, giọng nói hơi run rẩy: "Cục trưởng Tôn, anh khen ngợi như thế, chúng tôi không dám nhận, chỉ sợ vụ án còn có ẩn tình khác."

Trong phòng xôn xao, sắc mặt Tôn Diệu Minh cũng thay đổi, vụ án này đã báo cáo rồi.

Hoàng Hạo sắp xếp lại suy nghĩ, liếc nhìn Lâm Tế Du: "Trước kia chúng tôi có mấy suy luận, nhưng có chứng cứ hỗ trợ chỉ có Vương Thực An và Vương Đại Quản... Chúng ta đợi vài phút nữa, phòng kĩ thuật bên kia còn chưa có kết quả."

"Được rồi." Tôn Diệu Minh cắt ngang lời Hoàng Hạo "Đã có chứng cứ hỗ trợ thì hãy phân tích tình huống với mọi người đã."

"Chứng cứ còn chưa xác thực."

"Anh nói trước đi, cũng đâu phải bảo anh đi bắt người luôn."

"Chúng tôi hoài nghi Vương Vĩnh là bạn trai bí mật của Vương Lệ Bình, Vương Lệ Bình và anh ta ở cùng một chỗ sẽ không cần dựa vào phần mềm chat để liên hệ, cũng không cần tránh người bên ngoài, bố mẹ anh ta sẽ không hoài nghi. Hơn nữa cảm tình của hai anh em rất tốt, bạn gái Vương Vĩnh nói Vương Lệ Bình rất dính Vương Vĩnh, bình thường hai người cũng hay đi chơi..."

Tiêu Tiêu quay đầu nhìn Lâm Tế Du mặc áo khoác trắng, anh ấy đang cầm cây bút cúi đầu viết gì đó, cảm giác được ánh mắt của cô bèn hờ hững quay đầu liếc nhìn cô một cái. Vẻ mặt kia không giống như đang nhìn người mà giống như đang nhìn đồ vật không có sinh mệnh vậy.

Một tiếng trôi qua, Âu Dương Hiểu mặc áo khoác trắng vội vã gõ cửa bước vào, cầm phần tài liệu giao cho Lâm Tế Du.