Chương 12

Tôn Diệu Minh và Hoàng Hạo liếc nhau một cái, không hẹn mà nhìn về phía hai người bọn họ.

Lâm Tế Du lướt mắt nhìn đồ vật trong tay, đặt trước mặt bàn đồng thời nói: "Chúng tôi phát hiện có vết máu trên giày của Vương Lệ Bình. Sau khi kiểm tra DNA, gien di truyền lạp thể trong vết máu hoàn toàn giống với người chết Vương Kệ Bình, kết quả phân tích DNA quan hệ di truyền nhiễm sắc thể X phù hợp với quan hệ người thân, nhiễm sắc thể thường qua kiểm tra DNA cũng đã củng cố kết quận quan hệ anh em. Phòng kỹ thuật chúng tôi cho rằng vết máu có thể là của người anh ruột Vương Vĩnh của Vương Lệ Bình."

Trong phòng lập tức yên lặng, hoài nghi thì hoài nghi, chứng cứ thì có chứng cứ, nhưng ý nghĩ đều khác nhau.

Trong đầu Tiêu Tiêu hiện ra dáng vẻ Vương Vĩnh anh tuấn nhã nhặn, đeo kính mắt, khi nhắc tới Vương Lệ Bình ánh mắt đã đỏ hồng khóe mắt ướŧ áŧ...

Tư Hoa Lâm xoa tay đứng lên, nghĩ trước tiên gọi điện cho đồn công an trên núi, trong lòng lại có phần e sợ, cẩn thận quay đầu lại hỏi Lâm Tế Du: "Có phải nghĩ sai không? Nếu DNA giống nhau như vậy, có khi nào là của chính Vương Lệ Bình không."

"Sở dĩ đến bây giờ mới phát hiện vết máu là bởi vì trước kia phán đoán sai."

Hoàng Hạo thúc giục hắn: "Lúc này rồi còn lề mề cái gì? Điện thoại để Tiểu Dĩnh gọi, tổ A phái ba người lên núi: lão Tư, Tiêu Tiêu, Diệp Thác nhớ đem súng theo."

Tiêu Tiêu đi theo Tư Hoa Lâm đến phòng súng ống lấy súng lục và đạn, rõ ràng không phải lần đầu tiên cầm súng, nhưng lúc này lại cảm thấy tâm trạng cực kì nặng nề.

Đường lên núi dài ngoằn ngoèo uốn lượn, đường núi quấn quanh giao nhau. Tư Hoa Lâm câu có câu không hỏi Tiêu Tiêu về ấn tượng trong thôn và những việc liên quan đến anh em Vương Vĩnh.

Vương Lệ Bình thì cô chưa nhìn thấy, còn Vương Vĩnh thì ngược lại cô thường xuyên nhìn thấy anh ta trong trấn, lúc đám người Bạch Vân Nam bắt bọn người đánh bạc, anh ta còn tới đóng tiền phạt cho anh họ của mình.

Nhã nhặn, lương thiện, tốt tính... Hầu như Tiêu Tiêu không tìm được từ xấu gì để hình dung anh ta. Tư Hoa Lâm cũng thẳng thắn cảm thán, nếu anh ta thực sự là hung thủ thì tố chất tâm lý của anh ta cũng khiến người ta bó tay rồi.

Quả thật có thể đi làm vua màn ảnh luôn rồi.

Tín hiệu điện thoại trên núi cự kì yếu, lúc đi xuống đường cái, Tư Hoa Lâm mới liên lạc được với Lục Thành.

Lục Thành trả lời còn thở dồn dập: "Vương Vĩnh nhận tội rồi."

Một giờ trước, Vương Vĩnh tự sát không thành, bị Bạch Vân Nam và Chu Thành giải về đồn cảnh sát, Vương Thực An và gia đình Vương Lệ Bình đang vây quanh trước cửa đồn cảnh sát khóc lóc, đánh nhau mấy lần, cũng có mấy người bị bắt rồi.

Vừa nghĩ tới sức chiến đấu của thôn dân kia, tất cả mọi người đều đau đầu. Xe cảnh sát chạy thẳng vào sân trong đồn, Bạch Vân Nam kéo Vương Vĩnh đang bị còng tay ra ngoài, Hoàng Tiểu Phu và Lục sở trưởng ở phía trước mở đường, đẩy đám người chắn đường ra mới đẩy được người vào xe cảnh sát.

Nhìn vết thương trên cổ tay Vương Vĩnh bị băng lại, Tư Hoa Lâm nhịn không được cười khổ: "Đây mà là vết thương lớn sao? Quả thật anh không nỡ ra tay độc ác với bản thân mình."

Vương Vĩnh cúi đầu không lên tiếng, bờ môi mỏng mím lại như tờ giấy trắng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đầu gối. Diệp Thác tuổi trẻ khí thế, nhịn không được đẩy anh ta một cái: "Em gái ruột cũng dám gϊếŧ, giả bộ trung thực cái rắm ấy!"

Vương Vĩnh không nói lời nào, Tiêu Tiêu gọi điện thoại cho Bạch Vân Nam mới biết Vương Vĩnh nhìn thấy Bạch Vân Nam và Hoàng Tiểu Phu đi dạo gần nhà họ Vương mới đột nhiên phát điên, nhất thời cũng không biết nói gì.

Dám ra tay độc ác với em gái mình như vậy, hóa ra cũng biết sợ tội tự sát. Kiên nhẫn lâu như vậy, lại biết vụ án chưa kết thúc, lúc sau thấy Bạch Vân Nam xuất hiện ở gần nhà nên sụp đổ.

Sau khi đưa đến cục, Vương Vĩnh bắt đầu trầm mặc lắc đầu, chỉ giải thích về việc mình tự sát "Vì em gái mất nên chịu áp lực quá lớn". Đến khi Hoàng Hạo lấy báo cáo giám định vết máu cho anh ta xem, lúc đó anh ta mới bắt đầu khóc.

"Cô ấy là em gái ruột của cậu, tại sao cậu có thể ra tay được?"

"Cô ấy nói cô ấy đã bỏ bốn đứa bé vì tôi, một đứa bé là một cuộc đời, tôi là bốn cuộc đời của cô ấy, nếu tôi kết hôn, cô ấy sẽ nói hết tất cả cho mọi người biết. Về sau lên đại học, cô ấy bắt đầu thúc giục tôi chia tay bạn gái. Cho đến một ngày, mẹ tôi chỉ nói một câu là muốn tôi dẫn bạn gái về xem, cố ấy bắt đầu ầm ĩ..."

Anh ta dựa vào lưng ghế nói thật chậm, sau cùng gần như muốn khóc lên: "Lúc đầu tôi chỉ muốn dọa nó, không ngờ lại lỡ tay hại chết nó."

Hoàng Hạo nhìn cậu ta cười lạnh: "Lỡ tay? Sau khi cô ấy hôn mê cậu còn đâm nhiều nhát đao như vậy, hiện trường không có một nửa dấu vết, nếu không phải cậu đào được một thi thể khác, Vương Đại Quản và Vương Đần không đi ngang qua, có phải cậu còn chôn luôn thi thể không? Còn có linh kiện điện thoại kia lúc cậu đập bỏ liền định giá họa cho người khác đúng không? Có phải khi biết được vụ án có tiến triển mới nên quyết định giá họa cho Vương Đại Quản không?"