Chương 13

Vương Vĩnh vυ"i đầu xuống, lát sau lại hỏi: "Bây giờ tử hình vẫn là bị xử bắn sao? Có thể lựa chọn tiêm thuốc không?"

Tiêu Tiêu cúi đầu ghi chép, bút nhọn sột soạt qua mặt giấy, để lại một hàng chữ viết rõ ràng trên giấy.

Sau khi Vương Vĩnh nhận tội gϊếŧ Vương Lệ Bình, Vương Đại Quản vô tội được thả về nhà, mẹ Vương Vĩnh liền thuê một phòng trọ gần đồn cảnh sát, mỗi buổi sáng bà đều chạy tới trước cửa đồn cảnh sát ngồi yên lặng, nếu thấy người đi qua liền khóc tố cáo: "Con gái tôi chết rồi, con trai cũng bị mấy người bắt, tôi xin các người, thả con trai tôi ra đi..."

Bà ấy làm loạn đến khi tòa án bắt đầu khởi tố mới chịu đi chỗ khác.

Quý Chí Mẫn không thể tưởng tượng nổi: "Người chết chính là con gái của bà ấy, bà ấy không đau lòng sao?"

Tư Hoa Lâm lắc đầu: "Tấm lòng của cha mẹ bao la như trời biển, con gái đã chết, con trai lại ở tù, người làm mẹ như bà ấy sao chịu nổi."

Đối với việc Vương Vĩnh không vứt thi thể của Vương Lệ Bình vào hố rác, Quý Chí Mẫn cảm thấy khó hiểu: "Tại sao cuối cùng hắn ta không trực tiếp vứt xác Vương Lệ Bình vào hố phân? Nếu hắn ta làm như vậy không phải mọi người sẽ rất khó phát hiện sao? Người cũng gϊếŧ rồi, không lẽ đến cuối cùng hắn ta lại không nỡ ra tay ư?"

Nhưng Tiêu Tiêu có thể hiểu được cảm giác của Vương Vĩnh, dù sao Vương Lệ Bình cũng là em gái ruột, vả lại hai người cũng có quan hệ thân mật với nhau. Như hoa mỹ quyến, chết là một việc, nhưng nếu sau khi chết mà trên người dính đầy phân và nướ© ŧıểυ lại là việc khác.

Chỉ sợ hắn ta cũng không muốn bị việc này ám ảnh.

Vì việc đó nên Hàn Tiểu Dĩnh càng sùng bái Lâm Tế Du, lúc nào rảnh liền chạy đến phòng kĩ thuật, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình*, nhưng Chủ nhiệm Lâm lại hoàn toàn không có hứng thú với phái nữ.

(*) hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình: Câu này ý nói: người con gái dạt dào tình ý, nhưng người nam lại lạnh lùng vô tình không quan tâm đến người nữ. Câu này ám chỉ tình yêu đơn phương của người nữ.

"Cô nói thử xem có phải Chủ nhiệm Lâm có chướng ngại về tâm lý hay sinh lý gì không?" Hàn Tiểu Dĩnh hỏi Tiêu Tiêu.

Tiêu Tiêu vội vàng lắc đầu, anh ấy còn đồng ý đi xem mắt, chắc không có chướng ngại gì đâu. Có thể là ánh mắt của anh ấy quá cao, lúc làm việc cũng không hòa đồng với mọi người.

Vụ án "không đầu" không có tiến triển, thời gian xảy ra vụ án quá lâu, chứng cứ cũng không còn. Tiêu Tiêu nhớ lúc đi tản bộ với mẹ đã từng nhắc tới địa điểm chôn thi thể, tròng lòng cũng rờn rợn.

Lúc trở về Trang Tùng Nhã nhắc lại chuyện đó, bà cảm thấy rất bình thường: "Không phải chỉ là người chết thôi sao, có cái gì hay chứ, mẹ sờ tay người chết còn nhiều hơn gặp mặt ấy chứ."

Học y đều là quái vật!

Lúc tan việc, cô thấy Lâm Tế Du mặc âu phục đi xuống từ trên lầu.

Quý Chí Mẫn lớn tiếng chào hỏi: "Chủ nhiệm Lâm, cậu đi đâu à, sao lại ăn mặc đẹp như vậy!"

Lâm Tế Du xụ mặt gật đầu với bọn họ "Về nhà."

Về nhà mà lại ăn mặc như vậy sao? Tiêu Tiêu nhìn lại mình mặc áo T-shirt và quần đùi, Quý Chí Mẫn mặc quần jean và áo sơ mi ngắn tay, lại nhìn Tư Hoa Lâm áo sơ mi đã ướt một nửa, trong lòng bèn nghi hoặc: không phải anh ấy lại đi xem mắt chứ?

Đến nhà xe, không ngờ bánh xe lại bị bục, Tiêu Tiêu hơi buồn bực, bất ngờ một chiếc xe màu đen dừng lại trước mặt, cửa xe hạ xuống để lộ ra khuôn mặt vô cảm của Lâm Tế Du: "Sao vậy?"

Tiêu Tiêu nhìn thấy Lâm Tế Du, hi vọng trong lòng liền bị dập tắt: "Xe bị nổ lốp rồi."

Lâm Tế Du nhìn cô rồi lại nhìn chiếc xe, cuối cùng lại nhìn đồng hồ, nói: "Tôi tiễn cô một đoạn."

Tiêu Tiêu vội vàng khoát tay: "Không cần đâu, tôi đi xe buýt về được rồi."

Lâm Tế Du tháo dây an toàn bước xuống xe: "Lên xe đi, xem như tôi cám ơn lần trước cô cứu tôi."

Nghe anh nói vậy, Tiêu Tiêu không khách khí nữa, nếu là trả ơn thì cô sẽ không cảm thấy thẹn nữa.

Lâm Tế Du mở cốp xe, Tiêu Tiêu đã gấp xong chiếc xe đạp, hai tay liền bỏ chiếc xe vào cốp.

Lâm Tế Du nhìn cánh tay không có cơ bắp của cô, muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng vẫn im lặng mở cửa xe ngồi vào ghế lái. Tiêu Tiêu tự mở cửa xe, đeo dây an toàn: "Cám ơn chủ nhiệm Lâm, tôi ở chung cư Hà Nguyên."

Lâm Tế Du "Ừ" một tiếng, đạp chân ga.

Sắc trời cũng không muộn lắm, nhưng Lâm Tế Du lại nhìn đồng hồ nhiều lần, Tiêu Tiêu hơi ngượng ngùng: "Anh đang có việc gấp sao? Hay là để tôi tự bắt xe về."

Lâm Tế Du lắc đầu, do dự nói: "Hay là tôi mời cô ăn cơm nhé."

Tiêu Tiêu há to miệng: "Hả?" Anh không đi xem mắt à?

Lâm Tế Du lại nhìn đồng hồ: "Lục Phỉ Thúy được không?" Sao lại là Lục Phỉ Thúy, nơi này hoàn toàn ngược hướng với chung cư Hà Nguyên, anh muốn cô đi làm bóng đèn sao!