Chương 2

Lúc đội trinh thám mang thi thể đi, dân làng đã loạn cào cào rồi.

Nhà Vương Đần làm loạn cả lên, cửa kính xe cảnh sát cũng bị đập phá, nhiều đồng chí cảnh sát còn bị thương cả trên mặt. Vẻ mặt Lục sở trưởng bi phẫn, đang bị hai thanh nhiên trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng xô đẩy: "Các vị người nhà đừng nên quá đáng!"

Thấy Hoàng Hạo với mấy người đưa thi thể xuống, tất cả mọi người đều dừng tay - xem chừng dân làng vẫn rất sợ hãi thi thể bị che vải trắng kia.

Túi tử thi hôi thối trong tay Tư Hoa Lâm cũng vô cùng chói mắt, ngay cả mặt mấy người cảnh sát cũng biến sắc theo.

Bà Vương nhìn thấy Vương Vĩnh với đôi mắt đỏ quạch thì ngây ra một lát, sau đó lảo đảo lao tới muốn nhấc tấm vải lên. Tiêu Tiêu sợ bà ấy không chịu được, bèn vội lên ôm lấy bà, bà Vương cũng thấy được làn váy màu vàng rũ ra khỏi tấm vải trắng, bèn khóc ầm lên.

Ông Vương đứng đó như người vừa tỉnh mộng, nhìn chung quanh rồi đột nhiên lao tới chỗ chiếc xe,

Lục Thành hoảng hốt: "Bạch Vân Nam, Hoàng Tiểu Phu, giữ chặt ông ấy!"

Hai người cảnh sát bị thương trên mặt lao tới, Vương Kiến liều mạng chạy tới, hai chàng trai cũng không giữ nổi ông, để tuột ông lao tới trước xe. Người bên cạnh cửa xe giữ vững vị trí, Vương Kiến như chợt nhớ, lại chạy thẳng tới bà cô béo nằm trước xe.

Bà cô béo đã sớm nghe thấy tiếng khóc của nhà Vương Lệ Bình, đang muốn đứng lên thì bị ông ấy đẩy xuống, hai người đánh nhau loạn cào cào.

Nhà Vương Đần muốn lao tới giúp nhưng lại bị người thân nhà Vương Vĩnh ngăn lại, đánh nhau chửi nhau loạn xì ngầu.

Dù sao thì bà cô béo cũng chột dạ, lăn mấy vòng tránh Vương Kiến rồi vội lẩn vào trong đám người.

Vương Kiến đuổi theo hai bước rồi ngã xuống đất, khóc nức nở nghẹn ngào.

Dù sao cũng là con gái ông xảy ra chuyện, nhà Vương Đần tản dần đi, họ hàng nhà Vương Vĩnh cũng tới khuyên nhủ.

Thi thể của Vương Lệ Bình phải đưa tới nhà tang lễ để đợi giải phẫu, độ thối rữa của thi thể cũng phải kiểm tra, Hoàng Hạo để Tư Hoa Lâm và Quý Chí Mẫn tổ A ở lại, sau đó vể huyện cục với nhân viên kỹ thuật trước. Tiêu Tiêu chủ động xin kéo dài thời gian báo cáo với lý do ở lại để giúp đỡ công tác.

Hoàng Hạo cau mày nhìn cô một lát rồi gật đầu: "Được, sau này em đi theo lão Tư đi."

Xe cảnh sát lái qua chỗ khe núi, bà cô béo lăn lộn khóc lóc om sòm lúc nãy chẳng biết nhảy ra từ đâu, chặn xe lại đòi Hoàng Hạo thả người.

Hoàng Hạo tức giận đến nỗi đập cửa sổ ầm ầm: "Con gái người ta chết rồi, con chị chẳng những ở hiện trường mà trong tay còn cầm cả hung khí. À, cậu ta còn đánh cả cảnh sát! Thất chủ nhiệm đội kỹ thuật chúng tôi xém chút nữa là bị cậu ta cửa cổ rồi! Chị còn muốn tôi thả người thế nào nữa?"

Bà cô béo bị anh ta gầm lên bèn lau nước mắt nhưng vẫn cố chấp không chịu nhượng bộ, Âu Dương Hiểu chỉ đành khích lệ bà ta: "Chị này, chị yên tâm, đội trưởng Hoàng của chúng tôi chắc chắn sẽ làm rõ việc này, nếu con chị vô tội thì chẳng có ai hại được cậu ấy cả."

Bà cô béo khóc ầm lên: "Đội trưởng Hoàng, con tôi mắc bệnh tâm thần, gϊếŧ người cũng không phạm pháp, anh đừng bắt nó, bắt tôi đi!"

Vừa khóc vừa làm ầm mất một lúc, cuối cùng bà cô cũng được người ta khuyên đi.

Mãi cho đến khi xe đi xa rồi, trong đầu Hoàng Hạo vẫn còn vang vọng tiếng "Đội trưởng Hoàng" và "Con tôi mắc bệnh tâm thần, bắt tôi đi" kia, vẻ mặt của mấy chú cảnh sát cũng đều hơi vặn vẹo.

Hoàng Hạp trợn mắt: "Cười cái gì mà cười..." Nói xong lại bật cười khổ, vẻ mặt mọi người sụp đổ hoàn toàn.

Xe Lâm Tế Du vừa hay đi lướt qua bên cạnh bọn họ, nhìn thấy vẻ mặt kì dị của Hoàng Hạo, anh hơi ngơ ngác nhìn bọn họ qua lớp cửa sổ xe.

"Về vụ án Vương Lệ Bình này, khả năng Vương Đần là hung thủ không lớn, nhất định là người quen gây án, bằng không thì sẽ có dấu vết giãy dụa, chắc chắn phải bắt đầu từ người quen của cô ấy." Lục Thành xới cơm, "Về phần túi đen kia... sau đó không phải còn tìm được xẻng trong ao phân à? Tôi đoán hung thủ vốn định đào hố chôn hai thi thể ở đó, cuối cùng lại có người tới bất ngờ nên mới bối rối hoảng sợ trốn vội trốn vàng."

Cảnh sát nhân dân Bạch Vân Nam ngồi bên cạnh anh ta húp mấy ngụm canh: "Quả thật Vương Đần không thể nghĩ được nhiều như thế, nhưng người này cũng lạ thật, chôn mà còn phải đào hố, đẩy vào hố phân luôn chẳng phải là xong ư?"

Nói xong anh ta cũng tự thấy buồn nôn, bèn vùi đầu ăn hai thìa cơm trắng.

Lục Thành bị anh ta hỏi khó, bèn vừa ăn vừa trầm tư.

Quý Chí Mẫn đội trinh thám thấy Tư Hoa Lâm mãi không lên tiếng thì không nhịn được xen vào: "Thi thể trong túi bóng đã rữa thành nhiều khúc thế rồi, còn thiếu đầu nữa, tại sao không ném vào hố phân nhỉ?"