Chương 3

"Hố phân kia vừa đào tháng này." Tiêu Tiêu nhìn Lục Thành rồi giải thích với anh ta, "Thi thể đã thối rữa như thế rồi, chắc chắn đã chôn hơn mấy tháng, lúc đó vẫn chưa có hố phân này."

Lục Thành nhìn cô với vẻ kỳ lạ: "Sao em biết?"

"Đầu tháng Vương Đại Quản và Vương Lôi trồng mai trên núi đánh nhau một trận, còn ầm ỹ đến cả chỗ chúng ta, anh quên rồi à?"

Vương Đại Quản chính là người nông dân đã phát hiện ra thi thể.

"À, đúng rồi!" Lục Thành vỗ đầu một cái, "Hung thủ kia chắc là phát hiện ra hố phân nên muốn đào thi thể kia lên cùng xử lý, kết quả là vừa đào lên đã có người tới, bèn chạy trốn nên khiến mọi chuyện bại lộ."

Tư Hoa Lê nãy giờ không nói chuyện bỗng đặt đũa xuống: "Nhưng hắn lại có thời gian ném xẻng vào trong hố."

Mọi người lại sửng sốt, đúng nhỉ, có thời gian xử lý hung khí, sao lại không có thời gian xử lý thi thể?

Giấu thi thể chắc chắn là quan trọng hơn giấu hung khí rồi.

Tư Hoa Lâm rút khăn giấy ra lau miệng: "Tối nay mọi người vất vả chọn lọc một chút, tranh thủ làm xong việc loại trừ đi - Lão Lục, tôi muốn nhờ anh giúp một chút."

Lục Thành cười khổ: "Tôi phải nhờ mọi người mới phải, vụ án lớn thế này, tôi cũng ăn không ngon ngủ không yên."

Cơm nước xong xuôi, trở lại văn phòng, Lục Thành và Tư Hoa Lâm thương lượng một chút, phân chia nhiệm vụ ra, ngoại trừ người phụ trách trực ban, tất cả mọi người đều được điều động, chia nhau ra đi tìm hiểu tình hình bên chỗ bà cô béo, Vương Đại Quản và Vương Vĩnh.

Tư Hoa Lâm, Quý Chí Mẫn và Tiêu Tiêu cùng một tổ tới nhà Vươg Vĩnh. Lục Thành dẫn Hoàng Tiểu Phu, Bạch Vân Nam tới nhà bà cô béo, những người còn lại chia làm hai nhóm, một tới nhà Vương Đại Quản, một tới từng nhà hỏi thăm.

Đường cái trong thôn Liên Sơn vẫn chưa tu sửa, vào cửa thôn vẫn là đường đất, gồ ghề vô cùng, cho dù rọi đèn pin cũng chẳng dễ thấy đường.

Nhà Vương Vĩnh ở phía Đông, gần núi, nơi vắng vẻ lại yên tĩnh.

Vương Vĩnh đón bọn họ vào, trong nhà đèn đuốc sáng trưng, bà Vương và Vương Kiến đang ngồi cạnh bàn, bát đũa vẫn chưa dọn, dường như cả ba đều chẳng ăn được là bao,

Ba người ngồi xuống khiến không khí nhất thời trầm trọng hẳn.

Cuối cùng vẫn là Vương Vĩnh mở miệng trước: "Mọi người hỏi đi, chúng tôi nhất định sẽ phối hợp hết sức."

Vương Kiến vẫn mang vẻ tang thương, tức giận phàn nàn: "Không phải đã bắt được hung thủ rồi ư? Còn muốn chúng tôi phối hợp cái gì? Người điên kia suốt ngày làm loạn trong thôn, mấy hôm trước còn lấy đá ném cửa sổ nhà chúng tôi, Lệ Bình mắng y hai câu, y bị tâm thần, bệnh tâm thần này..." Nói xong, nước mắt ông lại chảy xuống.

Bà Vương cũng khóc lóc, nói gần nói xa đều cho rằng Vương Đần gϊếŧ con gái.

Ngay cả Vương Vĩnh phối hợp nhất cũng hoài nghi bất mãn với bọn họ.

"Lệ Bình ở đây chẳng có bạn bè gì, cả bạn học cũng đã lâu không ai tới nhà chơi, em ấy thích xem sách nghe nhạc, nếu không thì là ôn bài trên mạng, mấy người đưa Vương Thực An đi giám định bệnh rồi chứ gì? Nếu là y thật thì chẳng phải em gái tôi chết vô ích ư?"

"Chúng tôi chỉ có thể cố hết sức," Tư Hoa Lâm thở dài, "Chúng tôi cần phải nắm được đầy đủ thông tin mới có thể giúp mọi người tìm được hung thủ, quả thật Vương Thực An là tình nghi lớn nhất, nhưng ở hiện trường còn có thi thể đã chôn mấy tháng, có rất nhiều chỗ đáng ngờ, nếu hung thủ là người khác, vậy chẳng phải em gái anh phải chịu hàm oan ư?"

Vương Vĩnh vùi mặt vào tay, rầu rĩ: "Hỏi đi."

Vương Lệ Bình là trạch nữ điển hình, người trong thôn cũng biết thành tích của cô ấy rất tốt nhưng chẳng dễ gì nhìn thấy cô ấy, Theo như Vương Vĩnh nói, cô ấy bắt đầu ở trong trường từ tiểu học, một năm chỉ ở nhà vào dịp nghỉ đông và nghỉ hè, lúc ở nhà cũng chỉ ở yên trong nhà, thỉnh thoảng mới đi ra ngoài, có không ít dân làng không biết cô ấy.

"Sáng hôm nay đi ra ngoài, cô ấy có nói gì không?"

"Không..." Vương Vĩnh cố gắng nhớ lại một chút rồi bổ sung, "Hình như em ấy đi tìm bạn học nữ chơi, nói rằng có thể sẽ qua đêm ở nhà bạn học, chúng tôi đều đã vui mừng. Vì thấy em ấy chủ động nói đi chơi nên rất vui, vậy nên mới không hỏi nhiều."

"Bình thường cô ấy có dùng di động không?"

"Có, lúc nào cũng mang bên người."

Tư Hoa Lâm liếc Tiêu Tiêu, cô mở tài liệu ra rồi lắc đầu: "Bên người cô ấy chỉ có một cái túi nhỏ, trong đó có một tuýp kem lót, một hộp phấn, một chiếc lược và một hộp lông mi giả, nhưng cô ấy không trang điểm."

Vương Vĩnh có vẻ bất ngờ: "... Em ấy mang theo đồ trang điểm ư?"

Bà Vương nghe vậy thì hơi ngẩng đầu: "Đồng chí cảnh sát, có phải con bé đang quen với ai, bị người ta hại chết không?"

Nhưng mấy người bạn của cô ấy đều là nữ, về phần bạn học nam thì kể cả người biết tên cũng rất ít.