Chương 4

Tư Hoa Lâm vào xem phòng ngủ của Vương Lệ Bình, bà Vương dẫn bọn họ lên tầng hai, phòng bên trái. Trên tường có tấm áp phích, trên giường trừ đệm thì cũng chỉ có một con gấu to.

Dù sao Tiêu Tiêu cũng là con gái nên rất mẫn cảm với những thứ thế này: "Dì ơi, con gấu bông này là do ai tặng ạ?"

Mắt bà Vương đỏ ửng: "Là quà sinh nhật năm ngoái A Vĩnh tặng con bé, lúc đó con bé còn rất vui, tối nào cũng ôm nó ngủ.

Tiêu Tiêu "À" một tiếng.

Laptop của Vương Lệ Bình cũng rất sạch sẽ, trong đó chỉ có mấy bài tập và tại liệu chuyên ngành, cùng lắm cũng chỉ có thêm bài vở trên lớp.

Phần mềm chat tự động đăng nhập, nhật ký chat lại có không ít. Tiêu Tiêu kéo lên xem, người mới nhất tên là Lưu Đào.

Đối phương hỏi cô ấy: "Ở nhà một mình buồn không? Cùng đi chơi nhé."

Vương Lệ Bình chỉ trả lời bằng một icon ngẩn người.

Quý Chí Mẫn lấy địa chỉ Local Area Network nhà bọn họ và tài khoản QQ rồi liên hệ với Cục Giám sát Internet để kiểm tra IP của Lưu Đào, cuối cùng lại tra được ở nơi rất xa, cho dù ngồi máy bay cũng phải mất mấy giờ, vốn không thể đuổi kịp đến để gϊếŧ Vương Lệ Bình chỉ trong một giờ.

Tư Hoa Lâm lại đi xem phòng những người khác, Vương Vĩnh dẫn họ đi xem từng phòng. Nhà xây theo kiểu nông thôn, không có thiết kế gì đặc biệt, trong nhà chủ yếu là đồ gia dụng. Phòng hai vợ chồng treo ảnh gia đình, có TV, phòng Vương Vĩnh để nhiều sách chuyên ngành, đầu giường có ảnh chụp của anh ta và bạn gái.

Trên bàn sách cũng có một máy tính cũ như của Vương Lệ Bình, vỏ máy còn hơi sứt mẻ, trên có dán mấy hình hoạt hình.

Trên đường trở về, Tư Hoa Lâm dùng túi bọc máy tính của Vương Lệ Bình rồi hỏi Tiêu Tiêu: "Em thấy vụ án này thế nào?"

Tiêu Tiêu "À" một tiếng rồi hơi ngại ngùng nói: "Em ấy à, em mới chỉ đoán vớ vẩn thôi."

"Không sao, cứ nói đi."

Tiêu Tiêu nhìn Quý Chí Mẫn, Quý Chí Mẫn lại nháy mắt với cô, ý bảo cứ nói,

"Em nghĩ đây không hẳn là một vụ án. Vương Lệ Bình bị Vương Thực An gϊếŧ, bởi vậy thi thể mới chưa được xử lý. Thi thể khác... thủ pháp gì đó cũng không giống, thời gian gây án lại lâu như thế... Có thể hung thủ thấy Vương Thực An gϊếŧ người, sợ lộ tội nên muốn di chuyển thi thể, vì bị chuyện gì đó cắt ngang nên không kịp thu dọn đã bỏ chạy..." Tiêu Tiêu càng nói càng chậm, cuối cùng buồn bực im lặng.

Tư Hoa Lâm khẽ cười một tiếng: "Nói tốt lắm, cũng là một hướng suy luận, Tiểu Quý thì sao?"

Qúy Chí Mẫn ho hai tiếng: "Em cảm thấy hung thủ là Vương Thực An hoặc là Vương Đại Quản, à, cũng có thể là Lưu Đào, trên mạng thì ai biết là ai đang sử dụng account đó chứ? Có thể là người đã sớm qua đây rồi, người khác lại nhắn tin cho Vương Lệ Bình. Hơn nữa Vương Lệ Bình mang theo nhiều đồ trang điểm như thế nhưng lại chẳng mang theo tiền, chắc là đi hẹn hò."

Tư Hoa Lâm lại khen một câu, cau mày như cũ đi lên phía trước, còn nói thêm: "Hai người giúp nhau lựa chọn chỗ suy luận chưa hợp lý, sau đó đảo trình tự lại.

Quý Chí Mẫn bèn nói tiếp: "Hung thủ không phải người ngu, thấy người khác giếp người thì sao lại đào thi thể lên nữa, chẳng phải như thế rất không hợp lý ư..."

Bị anh ta "dạy dỗ" không khách sáo như thế, Tiêu Tiêu cũng không khách khí lại: "Chúng ta không phát hiện ra tiền trong túi, không nhắc tới chuyện cô ấy có mang theo hay không, điện thoại của cô ấy cũng không thấy. Nếu hung thủ là Lưu Đào, Lưu Đào gϊếŧ người vì động cơ gì? Hơn nữa Lưu Đào không phải là người địa phương, một người xa lạ ở trong thôn sẽ khiến người khác chú ý, hơn nữa làm sao mà biết Vương Đại Quản ném xẻng ở nơi gần đó. Nếu Vương Đại Quản là hung thủ thì sao lại chủ động tới báo án? Cho dù anh ta vừa ăn cướp vừa la làng đi chăng nữa thì sao không ném thi thể vào hố phân rồi hẵng đi báo án? Như vậy sẽ tăng độ khó của vụ án cơ mà..."

Sắp xếp công việc tiến hành gần một tuần, cục thành phố và cục huyện đã suy nghĩ ra các khả năng có thể xảy ra đối với những người liên quan đến vụ án, nhưng tình tiết vụ án vẫn dậm chân tại chỗ. Trong laptop của Vương Lệ Bình không có bất kì manh mối có ích nào, lại bị người nhà họ Vương lấy cớ làm vật kỷ niệm mang về nhà.

Hoàng Hạo tự mình dẫn tổ B đến trường học của Vương Lệ Bình, kết quả thu được tin tức cũng giống như nhà họ Vương cung cấp.

Vương Lệ Bình thật sự là một cô gái thích cô độc, không thích sống chung với người khác, cô ta cũng không đặc biệt thích cái gì cả. Thỉnh thoảng có phái nam có cảm tình với cô ta, trong thời gian ngắn cũng bị cô ta làm cho đau khổ lùi bước.

Ngày 12 tháng 7, báo cáo thi thể đã có. Trong thi thể không đầu có chứa một lượng lớn thuốc mê, mà thi thể Vương Lệ Bình lại đã trải qua nhiều lần dùng thuốc phá thai.