Chương 25

Bạch Dương còn muốn hỏi nữa thì thấy Lâm Tế Du mặt đen từ trong phòng bước ra.

Tiêu Tiêu lập tức rời đi.

Bà lão tiếp tục tìm kím rồi đem áo khoác, quần và đồ trang sức đến, cuối cùng tìm được áo khoác giống trên tấm ảnh "Gian phu".

Quý Chí Mẫn lấy tấm hình sao chép lại, vừa xem vừa nhịn không được nói thầm: "Người này thật sự không sợ nóng, trời nóng như vậy mà trùm kín mít, chỉ vì vụиɠ ŧяộʍ mà không biết chịu bao hiêu đau khổ?" (季志敏拿着那张照片的复印件, 一边看一边忍不住嘀咕: "这人也真不怕热, 这么热天包这么严实, 为了偷个情, 得糟多少罪啊?")

Tiêu Tiêu cũng không thể tưởng tượng nổi, nhìn vị gian phu kia, giống như một thiếu niên nhỏ tuổi. Không phải các thiếu niên đều phấn khởi theo đuổi thanh xuân sao, vì sao lại muốn theo đuổi một thiếu phụ còn bí mật vụиɠ ŧяộʍ nữa chứ?

Ngoại trừ bà lão, không có hàng xóm nào nhìn thấy vị gian phu thần bí kia, điều tra camera thấy một hai lần ghi chép, ngoại trừ lúc Tô Nghiệp Hoa bị gϊếŧ hại, tất cả đều là lúc Tô Nghiệp Hoa và con gái không có ở nhà, mũ kéo rất thấp, hoàn toàn không nhìn ra hình dáng. (除了老太太, 几乎没有邻居见过这位神秘奸夫, 查物业的监控镜头倒是查到一两次记录, 除了苏业林遇害那次, 挑的全是苏业林和女儿不在家的时候, 帽子压得很低, 完全看不出模样.)

Tư Hoa Lâm cho rằng thân phận của hắn là điểm mấu chốt để phá án, cất video đi, dẫn theo mấy người ngồi chồm hổm chờ ở đó mấy ngày, nhưng không thấy bóng dáng nghi phạm đâu.

Quý Chí Mẫn nhịn không được, âm thầm cùng tổ trưởng Tư nói: "Tổ trưởng Tư thân yêu, Tư đại ca thân yêu, chúng ta phí tiền xăng và công sức mỗi ngày nhưng không được gì, trực tiếp mời Tôn An về, lấy ảnh chụp đưa cô ta xem hỏi người kia là ai, không phải được rồi sao!"

Tư Hoa Lâm trừng mắt: "Trên tấm ảnh người đó dựa sát vào gian phu, khuôn mặt mơ hồ không rõ, nếu như cô ta nói không biết người kia là ai, cậu nói sao?" (司桦林瞪他: "那照片上就奸夫一个人, 还是个模糊之极的侧影, 万一她说自己不认识这就是个贼, 你怎么说?")

Quý Chí Mẫn bất đắc dĩ, xác thực, người ta đừng nói thân mật tứ chí ngôn ngữ rồi, ra cửa căn bản đều không đồng nhất đạo đường đi (确实, 人家别说亲密的肢体语言了, 出了门压根都不一道走路,), nếu không phải bà lão hỏa nhãn kim tinh phát hiện hành vi "Phan Kim Liên" của cô ta thì chắc không dễ bại lộ.

Đang nói chuyện thì Tiêu Tiêu đang mua nước ở quầy bán quà vặt tại cửa ra vào đột nhiên cầm bộ đàm thấp giọng nói: "Đến rồi!"

Tư Hoa Lâm nhanh chóng ngồi xuống, Quý Chí Mẫn thì chuẩn bị tư thế chạy ra ngoài bắt người. Hình dáng của thiếu niên kia rất giống trong ảnh chụp, mũ kéo thấp xuống, chậm rãi đi qua cổng cư xá...nhưng không tiến vào, lại đi qua bên cạnh Tiêu Tiêu chần chờ một chút, đứng lại bắt đầu mua đồ: "Ông chủ, lấy cho tôi gói thuốc."

Nhìn chằm chằm vào bóng lưng của thiếu niên kia và Tiêu Tiêu, Tư Hoa Lâm dùng bộ đàm nhỏ giọng dặn dò Tiêu Tiêu: "Thận trọng, trước mắt đừng động thủ, chờ nghi phạm đi vào rồi nói sau, đám người Tiểu Diệp còn chờ ở bên trong.”

Tiêu Tiêu bất động, chắc thiếu niên kia cũng không muốn tìm đường chết. (萧潇不动, 那少年却未必肯不作死.)

Mắt thấy nghi phạm mua đồ xong rồi, lúc quay người giống như lơ đãng dựa sát vào lưng Tiêu Tiêu, bàn tay thò vào ba lô sau lưng Tiêu Tiêu.

Vẫn tiếp tục nói chuyện với ông chủ: "Cho tôi nhiều sốt cà chua." Tiêu Tiêu vươn tay lại gần tay cậu ta, chặn ngang bắt được móng vuốt, rồi đem coca trong tay "Ào ào" tạt trên mặt cậu ta, đồ uống lạnh như băng hắt vào trong mắt, khiến cậu ta kêu to lên.

Tiêu Tiêu ép mặt cậu ta xuống, cả người ngồi trên lưng cậu ta: "Cậu sờ ở đâu thế? Ai dạy cậu có thể tùy tiện sờ ba lô người khác hả?"

Mánh khóe nhỏ này thời gian một năm nay ở đơn vị, cái khác thì không học hết, nhưng đối với phản ứng kinh điển của trộm vặt móc túi này cô rất quen thuộc. Lúc thiếu niên dựa gần, cô đã cảm giác được tiểu tử này có ý đồ xấu rồi, bị trộm viếng thăm rồi nếu không bắt thật xin lỗi với những gì học được.

Thời điểm thấy Tiêu Tiêu quật ngã người đã xông ra, Quý Chí Mẫn còn lấy gậy ra, lúc hai người xông vào, ổng chủ kinh ngạc: "Đồng chí cảnh sát thật có trách nhiệm! Đều ẩn núp càn quét trộm rồi!"

Đám người Diệp Thác nghe thấy động tĩnh liền xông ra.

Thiếu niên bị ném trên mặt đất giống như cá chạch liều mạng giãy dụa, mặt xám như tro. Nhìn thấy mấy người dũng mãnh lại gần thì bất động.

Tiêu Tiêu lưu loát bắt người lại, tinh thần Tư Hoa Lâm và mấy người khác hơi nản lòng. Trở về tra hỏi, quả nhiên cậu ta chỉ là tên trộm chuyên nghiệp ở gần đó thôi.

Tuy bắt được người, hành động nằm vùng vẫn thất bại.

Tiêu Tiêu có chút ngượng ngùng: "Thầy Tư, anh phê bình em đi, là do em không đủ tỉnh táo, không nghe anh chỉ huy."

Tư Hoa Lâm phất tay: "Được rồi, không trách em được, là anh cũng không nhịn được muốn bắt cậu ta."

Chân Trang Tùng Nhã đã khôi phục, tiếp tục mỗi ngày làm việc ở phòng trực ban bệnh viện.

Lại tiếp tục phân phó nhiệm vụ mới cho Tiêu Tiêu: "Ăn mặc ôn nhu một chút, tối nay giới thiệu cho con một người, là bạn thân Tiểu Kha của mẹ trong bệnh viện."

Tiêu Tiêu thở dài, chỉ còn hai giờ nữa tan sở sao mà kịp?