Chương 24

Con gái Tôn Nghiệp Hoa cũng đi theo khóc: "Các chú buông tha cho bố cháu đi, bố cháu là người tốt."

Hoàng Hạo cũng rất bất đắc dĩ, vụ án trở thành thế này, không thể nào đè nén tin đồn hoàn toàn được. Không lẽ lại vì những tin đồn này mà không điều tra án nữa sao?

Nếu thực sự Tô Nghiệp Hoa chết là do quan hệ thì có thể kết án rồi. Nhưng nguyên nhân chính dẫn tới cái chết là do nghẹt thở, bị người ta bóp chết, hung thủ còn chưa bắt được.

"Bà ơi, chuyện là thế này." Hoàng Hạo bảo Tiêu Tiêu dẫn đứa bé qua một bên, mời bà cụ ngồi xuống. "Vụ án này còn một tình tiết chưa điều tra rõ, chúng tôi phát hiện dấu vết trên cổ con bà là do có người tạo ra...À, có thể nói như vậy, cậu ấy bị bóp chết, không phải là do làm chuyện kia...chuyện kia mà chết."

Bà cụ giật mình: "Vậy là do ai bóp cổ ư?"

Hoàng Hạo gãi đầu: "Chúng tôi đang điều tra việc này."

"Không cần điều tra nữa!" Bà lão ngồi một chút rồi đứng lên "Chắc chắn là do vợ nó làm! Vợ nó hận không thể gϊếŧ nó chết, ả ta là một con đàn bà không có lương tâm!"

Giọng bà lão vang dội dọa cho đứa bé khóc òa lên. Bà liền tập tễnh đi qua, ôm cháu gái: "Chao ôi!!! Cháu cưng, đừng khóc đừng khóc." Đứa bé khóc không ngừng nói: "Mẹ con không gϊếŧ người, mẹ con vẫn luôn ở đó làm bài tập với con!"

Bà cụ gật đầu liên tục, ôm đứa bé ra ngoài. Đến khi trời gần tối, một mình bà cụ lại tìm tới.

"Đồng chí cảnh sát, tôi đến nói với mọi người một số chuyện."

Tiêu Tiêu liền mời bà ngồi xuống: "Mời bà ngồi."

Bà lão khoát tay: "Đứa con dâu kia cả ngày hôm nay đều ở trong phòng dọn dẹp, lau sàn nhà một lần, còn vứt rất nhiều thứ, nhất định là do gϊếŧ con tôi nên chột dạ!"

"Bà...Bà có chứng cớ gì không?"

"Chứng cớ? Muốn chứng cứ gì, cô ta là người rất độc ác! Con của tôi có bảo hiểm, còn là loại bảo hiểm rất chất lượng, nhiều tiền như vậy thuộc về ai? Chắc chắn là cô ta lấy. Cô ta còn muốn bán nhà, muốn dẫn con gái về quê, cô ta ác độc như vậy đấy!"

Tiêu Tiêu và Quý Chí Mẫn liếc nhau, tin tức này thực sự là rất cần thiết.

Bà lão nói tiếp: "Đồ đạc cô ta vứt mấy hôm nay tôi đều giữ lại hết, đồng chí cảnh sát, mọi người có muốn theo tôi đến đó xem thử không?"

Tiêu Tiêu vội vàng gật đầu, theo bà lão đến nhà Tô Nghiệp Hoa cùng Quý Chí Mẫn.

Bà lão ở tầng dưới nhà Tô Nghiệp Hoa, trong nhà thuê người giúp việc, phòng vừa lớn vừa rộng, các loại điện gia dụng đều có đủ, Tô Nghiệp Hoa này lại rất chăm sóc mẹ mình.

Bà cụ bảo người giúp việc về trước, thần bí dẫn hai người vào một phòng, mở khóa cửa, bên trong có mùi mốc meo bốc lên, ngoại trừ tấm thảm đã dùng rồi thì còn có quần áo cũ, rác rưởi sinh hoạt mấy ngày nay, rất nhiều túi chứa rau hỏng, khi cầm lên toàn là nước thối.

Bà lão nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Tôi sợ tất cả những thứ này đều có ích nên mang tất cả về đây."

Tiêu Tiêu: "..."

Hai người lục lọi mãi lâu trong đống rác mới tìm thấy một cái áo khoác màu cà phê, hai cái khăn lụa có hoa văn tối màu và một cái quần nam mới tinh.

Bà lão lại lấy ra mấy cái vật chứng đã giấu kỹ, mấy cái hình chụp mơ hồ "Bắt kẻ thông da^ʍ", một đôi giầy rõ ràng không phải là giầy của Tô Nghiệp Hoa là giầy chơi bóng.

Ảnh chụp là do bà cụ lấy từ chỗ con trai, tháng trước bà ta thấy có người đến nhà con trai, nghi ngờ người đó đến nhà con dâu quan hệ nam nữ nên giấu đôi giầy này đi.

Tóm lại bà cụ chẳng cần biết có bằng chứng gì không, nhất định cho rằng con dâu và gian phụ cùng hại chết con trai Tô Nghiệp Hoa của bà.

Giầy và quần không phải của Tô Nghiệp Hoa, người được lợi từ bảo hiểm của Tô Nghiệp Hoa là con gái ruột của anh ta, áo khoác và khăn lụa không khớp với sợi vải phát hiện được trên cổ Tô Nghiệp Hoa.

Tư Hoa Lâm cảm thấy rất hứng thú với ảnh chụp "Gian phu" này, muốn gọi Tôn An này đến thẩm tra một lần nữa. Luật sư đại diện của Tiểu Như và Đường Anna đã muốn đập nát đại đội hình trinh thám rồi. Hoàng Hạo chịu áp lực tạm giữ người lại, còn Tôn Diệu Minh suốt ngày lải nhải với anh: "Vụ án điều tra như thế nào rồi?" "Vụ án Tô Nghiệp Hoa có tiến triển gì không?"

Hai ngày sau, Tiêu Tiêu mới trả quần áo lại cho Lâm Tế Du, từ khi Đường Anna bị giữ lại, tính tình Lâm tế Du càng ngày càng kém, giống như cái tủ lạnh di động.

Bình thường ở một mình trong phòng hao tốn điện máy lạnh, ngẫu nhiên gặp người ngoài thì lộ lực sát thương kinh người. Khi nhận lại quần áo giống như được trả khoảng nợ nhiều năm vậy, khiến Bạch Dương sợ hãi lặng lẽ đi hỏi Tiêu Tiêu có phải đắc tội Lâm Tế Du không. (平时在自己屋里耗电制冷, 偶然见外人就显得杀伤力特别惊人. 接衣服的表情简直像接欠了几年的债款, 唬的白杨都悄悄问萧潇是不是哪里得罪他了.)

Tiêu Tiêu cũng bất đắc dĩ, chỉ lắc đầu nói: "Chắc không đâu, thực ra em cũng không thân thiết với anh ấy."