Chương 23

Trình Kiến Vân và Tư Hoa Lâm đến phòng họp mới nhận ra thiếu hai người.

Hàn Tiểu Dĩnh cũng đang loay hoay, Tiêu Như nhỏ tuổi hơn Đường Anna nhiều nhưng lại rất bình tĩnh, nói chuyện có trật tự rõ ràng: "Lúc bảy giờ, tôi đến Lục Phỉ Thúy ăn cơm, hơn chín giờ đến quán bar, trên đường gặp ông chủ Tô nên cùng vào. Về sau chị Anna nói muốn chơi trò kí©h thí©ɧ, tất cả mọi người đều quen nhau nên liền đồng ý."

"Lúc cô đi, Tô Nghiệp Hoa đã hôn mê chưa?"

Tiểu Như gật đầu.

"Các cô không báo cảnh sát, cũng không cởi trói cho anh ta mà đã đi ư?"

Hàn Tiểu Dĩnh đưa ghi chép cho Tiêu Tiêu, trong lòng bùng bùng ngọn lửa tức giận, nhưng cô ta cũng biết mình không có quyền, cũng không có cách nào làm tiếp công việc này.

Vụ án do tổ A phụ trách, Lâm Tế Du cũng không phải bạn trai của cô ta.

Cô ta căm tức trở về chỗ ngồi, Quý Chí Mẫn đưa viên kẹo sữa bò qua: "Cô gái trẻ thấy miệng khô à? Ăn kẹo đi!"

Hàn Tiểu Dĩnh nói cảm ơn, cầm viên kẹo trên bàn lên.

Tiêu Tiêu đang đứng ở bên kia lại cầm ghi chép đến đây: "Tiểu Dĩnh, Tiểu Như nói tối hôm qua cô ấy ăn cơm ở Lục Phỉ Thúy à?"

"Trên đó có viết rõ ràng rồi mà?" Hàn Tiểu Dĩnh buồn bã ỉu xìu nói.

Tiêu Tiêu cau mày rồi đi tới phòng thẩm vấn. Quý Chí Mẫn đi cùng, Hàn Tiểu Dĩnh cảm thấy trong lòng không thoải mái nên cũng đi theo: "Sao vậy?"

Tiểu Như vẫn còn ngồi trong phòng thẩm vấn, cô ta ngồi rất nghiêm túc đang từ từ uống trà. Thấy mấy người Tiêu Tiêu đến liền đặt ly trà xuống bàn, để tay lên đầu gối.

Tiêu Tiêu đứng bên cạnh vừa mở sổ ghi chép vừa hỏi: "Cô nói vào lúc 7 giờ đã đến Lục Phỉ Thúy ăn cơm, vậy mấy giờ kết thúc?"

"Hình như hơn 9 giờ, tôi không nhớ rõ lắm."

"Trong vòng hai tiếng cô vẫn ở Lục Phỉ Thúy ư? Một mình à?"

Tiểu Như hơi sững sờ, có vẻ bối rối nhưng vẫn gật đầu.

Tiêu Tiêu kéo ghế ra ngồi xuống: "Vào lúc 7 giờ 30 tối hôm qua, ở Lục Phỉ Thúy cúp điện phải sơ tán mọi người, ở đó tối như mực vậy mà cô một mình ngồi đó suốt hai giờ ư?"

Bờ môi Tiểu Như hơi tái nhợt, run run nói: "Xin lỗi, tôi nói dối...Tôi không đi Lục Phỉ Thúy, tôi đi cùng Tô Nghiệp Hoa đến nhà thờ."

Hàn Tiểu Dĩnh kinh ngạc nhìn Tiểu Như chằm chằm: "Cô tới nhà thờ làm gì?"

"Anh ấy đồng ý với tôi sẽ ly hôn với vợ, sẽ ở cùng với tôi, nhưng đến bây giờ vẫn không làm được. Tối hôm qua tôi muốn chia tay với anh ấy, nên anh ấy liền dẫn tôi đến tìm Mục Sư tiến hành nghi thức."

Mọi người đều ngơ ngác: "Tiến hành nghi thức gì?"

Tiểu Như có vẻ xấu hổ, giọng nói hơi run: "Chính là nghi thức kết hôn."

"Hôm qua hai người kết hôn rồi ư?"

Tiểu Như gật đầu, nói: "Tôi biết chuyện này rất buồn cười, lúc đó Mục Sư cũng cảm thấy đây là trò đùa, chẳng có lấy người thân nào..."

"...Hôm qua là tân hôn, vậy hai người đến quán bar làm gì?" Rồi lại chơi "Bốn người"khẩu vị nặng như vậy.

Nhưng Tiểu Như lại không lên tiếng, cười khổ: "Có phải rất buồn cười không? Đêm tân hôn chia sẻ chồng mình với mấy cô gái khác, xong rồi lại không ở chung nữa chứ..."

Tiêu Tiêu lại ngắt lời cô ta một lần nữa: "Không phải lúc cô rời khỏi nạn nhân đã hôn mê ư?"

Tiểu Như im lặng, cả người bất chợt run lên.

"Có phải cô biết lúc đó dùng sức ghìm chặc cổ đối phương sẽ làm não bộ thiếu dưỡng khí nên ngừng hoạt động không?"

"...Tôi biết."

Hàn Tiểu Dĩnh vỗ trán, tức giận nhìn Tiểu Như: "Cô thật cặn bã, cô...tại sao...cô?"

Tiểu Như lại đeo vẻ mặt trầm mặc lên.

"Từ đầu đến cuối cô vẫn ở đó, có phải có người đã từng véo cổ nạn nhân?"

"...Không."

"Rốt cuộc là có hay không?"

"Có người đùa nên có véo."

"Ai?"

"Chị Anna."

"Véo như thế nào?"

"Là dùng tay... Như vậy, véo một cái."

Trong phòng thẩm vấn hoàn toàn yên tĩnh, một lúc sau Qúy Chí Mẫn mở miệng: "Đây gọi là vặn, không phải véo."

Quan hệ vợ chồng của Tôn An và Tô Nghiệp Hoa rất ác liệt, ngoài chuyện đánh tiểu tam sau khi xảy ra vụ án thì Tôn An không quan tâm chuyện gì nữa.

Nhưng khiến mọi người đau đầu lại là mấy phòng viên kia. Người chết Tô Nghiệp Hoa không nổi danh nhưng lại có hai người mẫu trẻ tuổi Đường Anna và Tiểu Như tham gia vụ này, nữ người mẫu "Chơi some tới chết", tin tức lớn như vậy khiến mọi người đều tò mò. Nghe nói hai người mẫu còn ở lại đây nên càng ầm ỹ hơn, các phóng viên gọi điện liên tục tới quấy rối, rồi trang bị súng pháo đầy đủ túc trực dưới cục cảnh sát, khiến một người không quan tâm kĩ đến vẻ ngoài như cho Tiêu Tiêu cũng phải "trang bị chống nắng".

Mẹ Tô Nghiệp Hoa là người có sức chiến đấu anh dũng, phóng viên quậy một, bà ta quậy gấp đôi, dẫn cháu gái chạy tới cục cảnh sát nước mắt nước mũi rơi lã chã yêu cầu cảnh sát kết án, để nhanh nhanh hỏa táng con bà: "Đồng chí cảnh sát, con của tôi bị các người giải phẫu còn chưa chịu đủ tội à. Đứa con đáng thương của tôi, cháu gái tôi mới lên tiểu học, tin đồn như vậy thì sao học tiếp được..."