Chương 29

Tôn An bị bà cụ mắng nên yên tĩnh một chút, đấm lên cửa phòng khóc lóc: "Mọi người có thấy rõ không? Hai mẹ con nhà này đều bị bệnh tâm thần! Bà ấy lén lút lấy qυầи ɭóŧ trong máy giặt của tôi đi, nói tôi lêu lổng! Mọi người xem như vậy là bắt gian ư? À, bà ta sinh con trai không biết xấu hổ, nên cho rằng toàn bộ người trên thế giới đều không biết xấu hổ hết sao!"

Tư Hoa Lâm gọi điện thoại thương lượng với Hoàng Hạo, cuối cùng bèn ra lệnh cho bà cụ đưatheo "vật chứng", dẫn hai người về cục.

Trên đường đi Tôn An vẫn phẫn nộ nhìn chằm chằm bà cụ, bà cụ không chút yếu thế, còn muốn gỡ vòng tay trên cổ tay xuống ném vào mặt cô ta. Tiêu Tiêu ngồi bên trong vội vàng ngăn lại: "Bà ơi đừng kích động, đây là hàng thật đấy, nếu ném vào cô ấy, cô ấy sẽ không trả lại cho bà đâu!"

Tôn An "hừ" một tiếng, bà cụ mới chịu yên tĩnh lại.

Đợi mọi người dẫn hai người này về đội thì đã qua giờ cơm trưa.

Quý Chí Mẫn dẫn Tôn An vào phòng thẩm vấn, Diệp Thác định đi ăn cơm trưa, Hoàng Hạo ăn được một nửa đã phải đích thân xuống trấn an bà cụ, Tư Hoa Lâm giao túi vật chứng chứa đồ lót cho Tiêu Tiêu: "Giao cho phòng kĩ thuật xét nghiệm đi."

Tiêu Tiêu nhận đồ đi ra ngoài mới nhớ tới đã hẹn ăn cơm với Lâm Tế Du, lấy điện thoại ra xem, quả nhiên có một tin nhắn từ số lạ được gửi đến cách đây vài phút trước khi tan việc.

Cô vừa gọi điện thoại vừa đi lên lầu ba, điện thoại vang một hồi mới có người nhận: "Chủ nhiệm Lâm, thật ngại quá, vừa rồi chúng tôi đến nhà Tô Nghiệp Hoa nên không nghe thấy."

Lâm Tế Du lạnh nhạt "Ừ" một tiếng rồi không mở miệng nữa, trên đường đi Tiêu Tiêu bị kẹp giữa hai người phụ nữ có sức chiến đấu phi phàm nên rất mệt mỏi, miễn cưỡng nói được hai câu rồi tắt máy.

Đến phòng kĩ thuật, giao túi đồ đó cho Hạ Chử, cô vuốt tóc lại rồi nhẹ nhàng bước vào phòng. Lâm Tế Du đang quan sát mấy mảnh cắt, khóe mắt thấy cô đi vào, động tác trên tay vẫn không ngừng, bận rộn như cũ.

Tiêu Tiêu cách vài bước nhìn một lúc, Quý Chí Mẫn điện thoại tới giục cô đi ăn, cô bèn quay người rời đi. Lúc này Lâm Tế Du mới quay đầu lại: "Còn chưa ăn cơm ư?"

Tiêu Tiêu gật đầu.

Lâm Tế Du cởi bao tay ra, kéo ngăn tủ, cầm hai bình cháo bát bảo đi tới.

Tiêu Tiêu kinh sợ nhận lấy: "Cho tôi à?"

Lâm Tế Du lại lấy trong túi áo khoác ra hai cây kẹo vải vị hoa hải đường, đặt trên bàn tay chưa kịp thu lại của cô.

Tiêu Tiêu cười đến nỗi đôi mắt híp cả lại, mặc dù nói là thử tìm hiểu lẫn nhau nhưng cảm giác này cũng không khác gì yêu đương rồi.

Cô ôm đồ nghênh ngang đi ra ngoài, người trong phòng kĩ thuật thấy đồ ăn trên tay cô đều không trách móc hay chê bai gì, thậm chí ánh mắt còn có vẻ thương cảm.

Mãi cho đến khi đến trước cửa phòng làm việc của mình cô mới nhớ tới tờ giấy dán trong phòng bếp nhà anh lại như chợt giác ngộ.

Hạt sen không ăn, đậu đỏ không ăn, vải không ăn…

Làm bạn gái anh ấy ư, công dụng lớn nhất chính là tiêu diệt một chút đồ ăn trên tờ giấy kia nhỉ?

Vật chứng do bà cụ đem đến quả nhiên chính là tϊиɧ ɖϊ©h͙ không thuộc về Tô Nghiệp Hoa.

Chính xác mà nói thì không phải của người mà là chó.

Sau khi bà cụ xem kết quả thì rất đắc chí, mắng Tôn An là "đồi phong bại tục"

Tôn An lập tức bày vẻ mặt trào phúng giải thích: "Tôi là loại người đó sao? Có thể ư? Tôi muốn tìm người, loại nào mà chẳng có, cần gì tìm...tìm con súc vật đó sao?"

Không may người phụ trách thẩm vấn lần này lại là Diệp Thác, xem ra gần đây thế giới quan của anh ta đã bị chấn động đến thay đổi triều đại luôn rồi, bây giờ trên mặt anh ta đầy vẻ khó hiểu. Cho dù Tôn An nói gì đi nữa, anh ta cũng đều dùng ánh mắt lạnh nhạt từ trên cao nhìn xuống như hiểu rõ mọi thứ để nhìn cô ta.

"Còn ảnh chụp này là sao? Người đàn ông trong ảnh là ai?"

Tôn An chỉ liếc mắt một cái, rồi dời mắt sang chỗ khác: "Làm sao tôi biết được, anh ta đi dạo trước cửa nhà tôi, chắc là tên trộm thôi."

Diệp Thác hỏi lại: "Gần đây cô dọn dẹp nhà cửa chuẩn bị bán, còn muốn chuyển trường cho con gái..."

Tôn An bắt đầu cao giọng: "Chuyện của Tô Nghiệp Hoa ầm ĩ như vậy, chấn động toàn phố, tôi đổi trường khác cũng không phạm pháp gì. Con gái của tôi mới lên tiểu học, bạn bè của nó đều chọc nó là da^ʍ tặc con, nếu đổi lại là anh, anh có thể không chuyển trường cho nó sao?"

Diệp Thác bị cô ta hỏi đến á khẩu không trả lời được, Tư Hoa Lâm mở cửa đi vào: "Ồn ào cái gì, ngồi xuống! Hỏi cô cái gì thì trả lời cái đó, muốn so giọng với tôi xem ai lớn hơn hả?"

Bên kia Tiêu Tiêu có đột phá mới, chủ nhân của tϊиɧ ɖϊ©h͙ kia đã tìm được, là con chó lưu lạc trong tiểu khu nhà họ Tô, theo như đối chiếu, con chó đó mới hai tuổi, gần giống loại chó Teddy (1) lúc nhỏ vậy.