Chương 30

Sau khi điều tra biết được con chó nhỏ đó được bà cụ cho ăn hằng ngày, có người tận mắt thấy bà cụ còn ôm con chó đó vào thang máy.

Vì vậy Tư Hoa Lâm lại đi tìm bà cụ, thường ngày bà cụ cũng không thường xuyên làm chuyện xấu, bị Tư Hoa Lâm dụ hỏi vài câu thì liền tức giận nói: "Là do tôi cố ý bỏ vào đấy, chắc chắn là có người khác!"

Tư Hoa Lâm không biết nói gì, làm giả chứng cứ vu khống con dâu mình, mới ép hỏi liền thừa nhận, những chuyện mắng chửi lúc trưa xem như lãng phí cho chó ăn rồi. Đây chính là phạm tội đó, Tôn An chỉ bị tạm giam vài ngày, còn bà cụ thì phải chịu hình phạt đấy.

Anh ta nhịn không được hỏi: "Bà cụ, bà bao nhiêu tuổi rồi?"

"Bảy mươi mốt rồi."

Tư Hoa Lâm nhíu mày, tay bỏ trong túi quần dùng sức vuốt vuốt cái gì đó, rắc...rắc..., hình như là chùm chìa khóa

Bà cụ hồn nhiên không phát hiện ra tình cảnh của mình, còn khách khí hỏi: "Đồng chí cảnh sát, ngài ngồi một chút đi, đứng nãy giờ không mệt sao?"

Tư Hoa Lâm quay đầu nhìn bà, bà cụ tóc bạc, một mình ngồi chính giữa phòng thẩm vấn, nét mặt có vẻ nịnh nọt.

Tư Hoa Lâm cười khổ một cái, tự mình rót cho bà ly nước: "Không có việc gì, bà uống nước đi rồi nghỉ ngơi, tôi ra ngoài trước."

Nói xong bèn để lại hai người Quý Chí Mẫn ngồi trong phòng mắt to trừng mắt nhỏ

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên qυầи ɭóŧ đã được xác định rõ ràng, Tôn An được thả ra, vừa hay lại gặp Tư Hoa Lâm, Tư Hoa Lâm nhìn cô ta muốn nói một chút về bà cụ nhưng trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì cho phải.

Đều là đàn bà, cũng là hai người thân nhất với Tô Nghiệp Hoa, thế mà lại như thù oán nhau từ tỉ năm trước.

Lúc đầu cho rằng cô ta có vấn đề, nhưng lại không ngờ đi đến bước này người có vấn đề lại là bà cụ.

Giữa trưa ở nhà ăn, Tiêu Tiêu chủ động bê mâm cơm đến bàn Lâm Tế Du.

Lâm Tế Du vừa lấy củ cải trắng trong đĩa xương sườn ra, thấy cô đến liền thuận miệng hỏi: "Em ăn củ cải trắng không?"

Tiêu Tiêu: "..."

Lâm Tế Du lại lấy hành băm trong súp ra, bàn tay linh hoạt bận rộn, thoáng chốc đĩa bên cạnh đã chất đầy màu xanh của hành tây được xếp ngay ngắn.

Thấy không khí im lặng, Tiêu Tiêu nghĩ rồi hỏi: "Kết quả xét nghiệm đó chính xác không?"

Lâm Tế Du "ừ" một tiếng, tiếp tục lấy cà chua trong súp ra.

"Vậy không phải bà cụ đó ngụy tạo chứng cứ vu khống người khác ư, có phải sẽ phạm tội không?"

Lâm Tế Du lại "ừ" một tiếng.

Tiêu Tiêu cũng không tìm ra chủ đề gì để nói, bắt đầu vùi đầu đau khổ ăn cơm.

Chắc là cảm thấy lúc trưa mình quá lạnh nhạt, nên trước khi tan việc Lâm Tế Du chủ động gửi tin nhắn hỏi cô muốn đi ăn cơm chung không.

Tiêu Tiêu nhìn thấy tin nhắn liền vui vẻ, anh cũng không khó ở chúng lắm nhỉ. Quý Chí Mẫn đi tới gõ gõ trên bàn cô: "Này, hỏi em một chuyện."

Tiêu Tiêu ngẩng đầu: "Sao vậy?"

Quý Chí Mẫn quay đầu liếc mắt nhìn Hàn Tiểu Dĩnh, cúi người: "Có phải em với cá trích đóng băng đang yêu đương không?" Tiêu Tiêu "À" một tiếng, Quý Chí Mẫn lại liếc mắt nhìn Hàn Tiểu Dĩnh, khom lưng xuống thấp: "Rốt cuộc có phải hay không?"

Tiêu Tiêu theo ánh mắt của anh ta nhìn sang, bừng tỉnh đại ngộ: "Ôi..." Quý Chí Mẫn vội vàng nháy mắt ra hiệu cô không được nói lung tung: "Haiz, chúng ta cùng một con thuyền đó.”

Vì vậy Tiêu Tiêu cũng thằng thắn: "Em còn chưa có thuyền nào đâu.”

"Phải tiến lên đi!" Giọng nói của Quý Chí Mẫn không tự chủ cao lên, kéo ghế ngồi xuống, hạ giọng: "Anh hỏi em, em thấy tố chất chuyên nghiệp của Lâm Tế Du như thế nào? Tướng mạo như thế nào? Thân hình như thế nào? Nhân duyên như thế nào?

Lúc đầu còn có lực hấp dẫn, nhưng càng về sau cô cảm thấy không được bình thường: "...Nhân duyên của chủ nhiệm Lâm cũng được xem là ưu điểm ư?"

Quý Chí Mẫn "Á" một tiếng: "Nhân duyên chênh lệch mới tốt, anh ước gì nhân duyên của Tiểu Dĩnh kém một chút. Nếu người khác đều không thích cô ấy mà anh thích cô ấy, thế chẳng phải anh trở thành toàn bộ thế giới của cô ấy ư?"

Tiêu Tiêu trợn mắt há hốc mồm nhìn anh ta.

Vẻ mặt Quý Chí Mẫn đắc ý: "Em xem vụ án của Tô Nghiệp Hoa đi, không phải là do phụ nữ quá nhiều, thời đại phát triển tạo thành hay sao? Muốn có tình yêu vững chắc, hôn nhân bền lâu thì không được để cho đối phương có thế giới quá rộng lớn. Anh ta có được cả khu rừng rậm thì còn có thể nhớ đến cái cây xiêu vẹo như em sao?"

Tiêu Tiêu lập tức nhớ đến kinh nghiệm xem mắt kinh khủng của Lâm Tế Du, chỉ riêng việc này đã có một đội ngũ tiềm ẩn tạo thành rừng rậm rồi.

Hàn Tiểu Dĩnh đã sớm chú ý đến tình huống bên này, thỉnh thoảng lườm tới. Quý Chí Mẫn liền nói lớn hơn, cùng Tiêu Tiêu thảo luận tình tiết vụ án: "Ngày hôm qua, cái cô Tiểu Như đã tìm người bảo lãnh rồi, em nói cô ta có thể chạy hay không?"