Chương 31

Nếu vậy não cô ta mới có vấn đề đấy, bị hiềm nghi nhưng không có chứng cớ, cô ta không bị gì thì chạy làm chi, nếu chạy chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này à.

Quý Chí Mẫn lại cầm sổ ghi chép dán ảnh chụp gian phu do bà cụ cung cấp: "Ôi, còn có cái này nữa, em nói Tôn An cũng kì lạ quá, cô ta lại thích nam sinh"" chưa trưởng thành, quả nhiên không phải người một nhà thì không vào chung một cửa."

Tiêu Tiêu cướp ảnh chụp lại: "Anh cứ việc bận rộn người của anh đi!"

Quý Chí Mẫn dùng khẩu hình miệng nói với cô: "Cô ấy, ghen, rồi!"

Tiêu Tiêu vội nhìn thoáng qua Hàn Tiểu Dĩnh, vừa hay đối diện với ánh mắt hầm hầm của cô ấy, trong lòng chợt xiết chặt: Quý Chí Mẫn, anh hại chết em rồi!

Quý Chí Mẫn ra vẻ đã tính trước đâu vào đấy, trở lại chỗ ngồi chưa được vài phút, quả nhiên Hàn Tiểu Dĩnh đã đi qua, ném tư liệu trên bàn anh ta: "Hình như tư liệu này thiếu gì đó, anh giúp tôi xem xem."

Giọng điệu lạnh lùng, Quý Chí Mẫn cũng cứng rắn trả lời: "Tính hay nói giỡn của em đâu rồi, mau ngồi đây, anh xem giúp em..."

Tuy hơi ngây thơ nhưng không phải là không có chút cảm giác gì.

Tiêu Tiêu cúi đầu nhìn ảnh chụp, "nam sinh" trong ảnh vịn khung cửa nhà họ Tô, dường như đang cởi giày đi vào nhà, mũ kéo xuống rất thấp, chỉ để lộ vành tai nhưng nhìn cũng không rõ lắm, áo khoác trên người hơi lớn, mặc trên người rất rộng.

Quý Chí Mẫn và Hàn Tiểu Dĩnh còn ở chỗ kia nửa thật nửa giả ầm ĩ, người này nói một câu người kia cãi lại một câu, trắng trợn liếc mắt đưa tình.

Tiêu Tiêu buộc mình phải dời lực chú ý, để ảnh chụp và tài liệu sang một bên rồi sắp xếp lại balo.

Tan tầm được một lúc, Tiêu Tiêu mới nhớ mình quên trả lời tin nhắn của Lâm Tế Du.

Cô vội vàng kéo khóa balo, chạy từ từ rời khỏi văn phòng. Sau lưng, Hàn Tiểu Dĩnh còn phàn nàn: "Tôi bận rộn công việc vậy mà anh cũng không giúp." "Tôi mời em ăn cơm, em có đi hay không?" "Ai can tâm tình nguyện đi ăn cơm với anh chứ, chẳng thú vị gì cả..."

Thang máy dừng ở lầu ba, Tiêu Tiêu thở sâu, đeo balo lên lưng, ấn thang máy.

Diệp Thác đi qua bên cạnh cô, tò mò hỏi: "Lầu hai thôi mà, cần gì phải chen chút với bọn họ?"

Tiêu Tiêu cười: "Chạy một ngày rồi, chân hơi mỏi."

Trên mặt Diệp Thác tỏ vẻ "Con gái mấy người thật là mảnh mai" rồi bỏ đi, cuối cùng cửa thang máy cũng mở, mọi người chen chúc đi vào, quả nhiên Lâm Tế Du đã ở bên trong.

Tiêu Tiêu chào hỏi mấy người trong đó: "Chào chủ nhiệm X, chào cục trưởng X..." Rồi đi vào trong.

Lâm Tế Du làm như không thấy cô.

Đợi đến khi mọi người đều rời khỏi thang máy, hai người họ mới từ từ đi cuối cùng đến chiếc xe màu đen của Lâm Tế Du.

"Buổi tối ăn gì ạ?" Tiêu Tiêu chủ động hỏi

Lâm Tế Du mở cửa xe: "Đến quán ăn của bạn anh, tay nghề của anh ta rất tốt."

Tiêu Tiêu đi theo lên xe: "Quán ăn của bạn anh à..."

Cô không tự chủ nhớ lại câu nói của Quý Chí Mẫn, bác sĩ Lâm không hổ họ Lâm, "Cây cối" khắp nơi, quả nhiên là anh có một khu rừng rậm lớn mà.

Quả nhiên bạn của Lâm Tế Du không phải người bình thường, bên trong phố mở một nhà hàng theo phong cách châu Âu, nhưng trên cửa rỉ sắt loang lổ khắp nơi.

Lối vào nhà hàng như vậy thì thôi đi, nhưng hết lần này đến lần khác lại theo phong cách thập cẩm. Phía trên cửa rỉ sắt treo một tấm biển màu đỏ chữ vàng "Ngọc Hoàng", trong nhà ăn trang trí đèn theo kiểu dáng châu Âu, bàn ăn chính là bàn bác tiên (1) thời xưa, nhưng ghế ngồi lại không hợp với bàn, suy nghĩ có vẻ mâu thuẫn với nhau, chẳng có cái nào ra cái nào.

Vẻ mặt nhân viên phục vụ ủ rũ, mặc áo T-shirt to rất khoa trương, bưng thức ăn thì rất uể oải, quầng thâm mắt vừa lớn vừa rõ, chắc là ban ngày phục vụ quán ban đêm phục vụ chủ.

Tiêu Tiêu thấy hoa cả mắt, quả thực muốn quay lưng đi chỗ khác để không bị những cái hồng hồng lục lục giống thanh cung hí kịch kia làm mù mắt.

Mặc dù dạo gần đây thịnh hành theo phong cách lộn xộn, nhưng chỗ này cũng quá lộn xộn rồi, giống như nhét hết những đồ vật mình muốn vào trong này vậy.

Trái lại, Lâm Tế Du thì rất bình thường, ngồi xuống nhận bút lông trong tay phục vụ, chấm chút chu sa, gọn gàng linh hoạt chọn vài món thức ăn trên menu màu vàng, sau đó đổi bút lông viết một đống chữ trên menu "Không bỏ hành tây, không bỏ tỏi, không bỏ rau thơm, không bỏ dấm đường."

Tiêu Tiêu cũng học theo anh cầm bút chọn "Thầm mến ba ngàn năm" và "Tồi tâm đứt ruột phấn", nhân viên phục vụ nhận menu, không nói một tiếng đã bỏ đi.

Lâm Tế Du giới thiệu với cô: "Tuy mắt nhìn của ông chủ nơi này không tốt lắm nhưng tay nghề thì không tệ."

Tiêu Tiêu nghĩ thầm, quan trọng nhất là ở đây có thể ghi chú rõ những món anh không ăn.