Chương 41

Vừa nghĩ tới hai vị "Trưởng bối" phóng khoáng nhà anh, Tiêu Tiêu nhịn không được nói thầm, có thể ngàn vạn lần đừng gặp lại.

Ngược lại Lâm Tế Du không nghĩ đến chuyện này, từ lúc Tô Tiểu Nghệ xuống xe, anh liền ngồi ở đằng sau nhắm mắt dưỡng thần, cũng không thèm liếc nhìn cô một cái. Lâu lâu nghe bản hướng dẫn truyền đến tiếng nhắc nhở, mới trợn mắt nghiêng đầu nhìn tình hình giao thông bên ngoài một chút.

Thời tiết nóng nảy dần vơi đi, sắc trời vẫn còn sáng, hoa Tử Vi ven đường nở rực rỡ, cùng với cảnh sắc lúc chiều tối, như một sương mù hồng nhạt quấn quanh bụi cây.

Tiêu Tiêu đối với mấy cái này không biết nhiều, thuận miệng hỏi: "Đây là hoa gì, nở thật đẹp mắt."

Trong lòng Lâm Tế Du không mấy vui vẻ, lạnh nhạt cô một chút rồi mới nói: "Hoa Tử Vi."

Tiêu Tiêu ngạc nhiên cảm thán một câu: "Cái này là hoa Tử Vi sao, lúc trước em xem phim, còn tưởng rằng hoa này giống hoa Mẫu Đơn, đều là một đóa lớn."

Lâm Tế Du xoay mặt qua nhìn cửa sổ, hạ cửa sổ xuống một chút, đều nói hoa thơm, nhưng Tử Vi lại không có hương vị gì, bay vào mũi đều là tiết hè nóng nực, còn nồng đậm hương vị khói xe nữa chứ.

Lâm Tế Du lập tức đóng cửa sổ lại.

Xe quẹo qua đường khác, một bóng dáng hoa Tử Vi cũng không có, lọt vào tầm mắt tất cả đều là lá ngô đồng màu xanh lục. Cây ngô đồng Tiêu Tiêu vẫn nhận biết được, không có chuyện gì để nói với lại cô cũng mệt mỏi, nên dứt khoát im lặng chuyên tâm lái xe.

Lâm Tế Du ngồi đằng sau đột nhiên nói: "Cô đánh bóng bàn rất tốt."

Chân mày Tiêu Tiêu nhướng lên: "Đúng vậy, em còn có giải thưởng nữa đó."

Lâm Tế Du "hừ" một tiếng không trả lời

Tiêu Tiêu nói tiếp: "Cái này là do bố dạy em, trước kia ông ấy rất giỏi, gϊếŧ tất cả huynh đệ trở thành vô địch thủ trong thành phố, cái đó mới gọi là lợi hại."

Chuyện của Tiêu Văn Giang Lâm Tế Du cũng biết, cánh sát hình sự cấp mười tốt của tỉnh, bắn súng hạng nhất, lập được công lao to lớn, tội phạm bắt được có thể gần bằng vài vòng sân vận động, sau này bởi vì chân tổn thương nghiêm trọng, không thể khỏi bệnh...

Chuyện đánh bóng bàn này, lần đầu tiên anh nghe nói.

Cùng Tiêu Tiêu nói vài câu, tức giận trong lòng dần tản đi. Lúc về đến nhà, anh còn chủ động mời Tiêu Tiêu lên lầu uống trà.

Tiêu Tiêu thấy trên lầu ánh đèn sáng rực, lập tức lắc đầu: "Không còn sớm nữa, mẹ em còn chờ em về ăn cơm." Lâm Tế Du tiễn cô đến cổng tiểu khu, Tiêu Tiêu hướng anh khoát tay, mới đi được vào bước, ở góc tường xuất hiện một chiếc xe Santana cũ nát, cửa xe mở ra, trên ghế lái có một người quần áo xốc xếch, lộ ra một mảng lớn trắng bóng

Tiêu Tiêu sững sờ đứng nguyên tại chỗ, Lâm Tế Du đang muốn xoay người cũng trở nên ngây dại.

Chủ xe lấy được kết quả mong muốn, nhanh chóng đóng cửa xe. Đạp mạnh chân ga, chạy như làn khói.

Lúc Tiêu Tiêu hiểu ra vừa rồi mình mới gặp người thích lộ thân thể, xe đã đi được mấy mét rồi. Tiếng nói Lâm Tế Du từ phía sau truyền đến: "Không sao chứ? Có cần tôi đưa em về nhà không?"

Tiêu Tiêu lắc đầu, nghĩ thầm nếu để cô gặp người đó lần nữa cô sẽ từ trên xe đạp hắn té thẳng xuống đất.

Chưa kịp tưởng tượng xong chuyện này, phía trước lại có người bị "Gϊếŧ hại". Hai nữ sinh trung học thét chói tai quát lớn "Biếи ŧɦái" đang chạy trốn sang đường cái đối diện.

Đứng ở ven đường chính là chiếc xe cũ nát đó.

Tiêu Tiêu khẽ cắn môi, chạy tới chiếc xe đó. Không ngờ lúc này đèn giao thông lại nhảy sang đèn xanh, chiếc xe cũ nát kia cứ như vậy rầm rầm hợp vào dòng xe cộ trên đường, nhanh chóng biến mất.

Sáng sớm đến văn phòng, vừa bước vào cửa liền nghe thấy tiếng của Hoàng Hạo đang gào thét: "Thế nào gọi là tuyên truyền không đúng chỗ? Đến bây giờ còn có người dân khiếu nại đội chúng ta đến mã số còn không có! Mấy người đem mấy tờ giấy thông báo đó dán vào toa-lét nhà mình hết rồi hả?"

Hoàng Hạo ở trong phòng đi tới đi lui, tiếng bước chân nặng nề như tiếng nổ, trong phòng ngoại trừ hô hấp và giọng nói của anh ta ra, xung quanh đều lặng ngắt như tờ.

Mọi người bị giáo huấn đều ngồi im lặng, đến thở cũng không dám thở mạnh. Hoàng Hạo hét xong, cầm ly đến máy đun nước rót một ly lớn, ngẩng đầu thấy Tiêu Tiêu: "Đứng ở đó làm gì, làm môn thần hả?"

Tiêu Tiêu lập tức bước nhanh đến vị trí của mình, đối diện với Quý Chí Mẫn đang làm một hành động biểu thị không chịu nổi. Quả nhiên, hết khát nước, Hoàng Hạo lại bắt đầu lải nhải: "Hàn Tiểu Dĩnh, trên bàn cô là cái gì đó? Đã đi làm còn soi gương nữa chứ, đừng để ngày mai tôi lại thấy mấy cái thứ lộn xộn đó!"

Hàn Tiểu Dĩnh lườm tổ trưởng Trình Kiến Vân của mình, sau đó nhanh chóng đem cái gương nhỏ, lịch điện tử nhét vào ngăn kéo.

"Lưu Phi, cậu vứt cái gì trong thùng rác đấy, lấy ra cho mọi người cùng xem!"