Chương 42

Lưu Phi đang chần chờ, Hoàng Hạo đã nhanh chóng lấy đồ trong thùng rác ra, một tờ tạp chí bị dính tro thuốc, trên bìa là hình ảnh một nữ minh tinh đang tạo dáng hấp dẫn đối diện anh ta.

"Tôi thấy hình như hôm nay mấy người bị ngứa da hết rồi phải không, mấy người đều có ý định leo lên trên đầu cấp trên ngồi phải không!" Hoàng Hạo đặt ly xuống bàn, vỗ mạnh một cái "Tất cả xuống lầu chạy bộ cho tôi! Không chạy được 30 vòng thì không được lên đây!"

Tất cả mọi người đứng lên, nhìn Trình Kiến Vân và Tư Hoa Lâm, đứng dậy chạy xuống lầu. Tiêu Tiêu đi theo sau Quý Chí Mẫn, nhỏ giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Quý Chí Mẫn cũng nhỏ giọng giải thích với cô: "Tối hôm qua có phụ huynh báo án, nói con họ đang chơi ở công viên thì bị bắt đi, gọi điện thoại báo cảnh sát nhưng không được."

Tiêu Tiêu lại càng hoảng sợ: "Bị bắt đi hay sao?"

"Tình huống cụ thể anh cũng không rõ lắm, phụ huynh đó nói tra trên mạng thì tìm thấy một dãy số, nhưng không gọi được, nên đã trực tiếp gọi đến chi đội thành phố."

Lúc này Tiêu Tiêu mới hiểu, văn phòng đã sữa dãy số được mấy tuần rồi, nội bộ nhân viên đều biết hết, cũng có dán thông báo tuyên truyền, chắc là tuyên truyền không đúng chỗ, nên mới xảy ra chuyện này.

Đã gần đến giờ làm việc, phía dưới cao ốc người đi tấp nập, đội hình sự xếp thành mỗi tổ một hàng, còn có không ít người đến xem. Hoàng Hạo cũng không để ý, vung tay lên, liền dẫn bọn họ bắt đầu chạy.

Tư Hoa Lâm và Trình Kiến Vân theo sát phía sau bọn họ, Tiêu Tiêu cùng mấy nữ cảnh sát khác đi theo đội ngũ phía sau, cũng cất bước chạy về phía trước. Một vòng, hai vòng, ba vòng, bốn vòng...Thời điểm chạy được hai mươi vòng, có mấy người bắt đầu bại trận, bị bỏ lại phía sau. Hoàng Hạo một bên vừa chạy vừa mắng: "Không chạy nổi, không chạy nổi thì tiếp tục luyện cho tôi! Cho rằng ở đây là chỗ nào, là nơi để thiếu gia tiểu thư mấy người hưởng phúc hả?"

Quay đầu lại thì thấy Tiêu Tiêu không biết từ lúc nào đã vượt mặt mấy nam cảnh sát, chạy tới sau lưng Tư Hoa Lâm, sắc mặt càng xấu: "Hàng ngũ đâu rồi! Quý Chí Mẫn! Diệp Thác! Chân hai người bị dính keo hết rồi hả?"

Quý Chí Mẫn và Diệp Thác khẽ cắn môi, lập tức chạy tới phía trước Tiêu Tiêu.

Sau khi chạy xong là đến phần phát biểu. Đứa bé mất tích ở công viên cách nhà Lâm Tế Du không xa, Tiêu Tiêu nhớ lại buổi tối hôm trước có người thích lõa thể, hay là cô nên chủ động nói ra chuyện này.

Hoàng Hạo gật đầu, viết mấy chữ trên sổ ghi chú, rồi đột nhiên hỏi: "Em không có việc gì thì đến đó làm gì?"

Tiêu Tiêu nghẹn họng.

Hoàng Hạo không rảnh cùng cô nói nhảm, mở laptop ra: "Thời gian cá nhân làm gì thì tôi không cần biết, chỉ cần chú ý công tác là được."

Nói xong, anh ta bắt đầu phân chia nhiệm vụ: "Vụ mất tích này ảnh hưởng rất lớn đến đội, cục thành phố bên kia rất xem trọng, lão Trình có nhiều kinh nghiệm đối với mấy vụ án như vậy, nên sẽ do tổ B phụ trách, các tổ khác giúp đỡ, cố gắng để phá án thật sớm. Đồn công an bên đó cũng gọi đến, họ sẽ phối hợp hết sức. Phòng kỹ thuật sáng nay đã kiểm tra, tôi và mấy người tổ B cũng đến hiện trường rồi, nhưng nơi đó người đến người đi quá nhiều, lại trôi qua đã lâu, đến nơi đó chỉ có đôi giày của đứa bé, người chứng kiến ở đó cung cấp manh mối cũng không rõ, trước mắt chỉ có hai manh mối như vậy."

Hoàng Hạo đứng lên, hướng trên bảng đen viết "Xe tải cũ màu trắng", "Công viên Bích Thủy", "Tiểu khu Bích Duyên", "Người nghiện lõa thể trên xe Santana".

Cảnh khuyển đi theo sau huấn luyện viên, Tiêu Tiêu hoài nghi cảnh khuyển tên Hắc Khải Tát này có phải lạc đường rồi hay không, suốt ba giờ liền, nó vẫn đi vòng quanh công viên.

Huấn luyện viên cũng không còn biện pháp nào khác: "Buổi sáng Hoàng đội đã thử qua một lần rồi, ở đây người đi lại rất đông, muốn ngửi mùi để tìm thì rất khó, tôi đã đổi ba con rồi đấy."

Trình Kiến Vân thở dài: "Không thì bây giờ chúng ta đến chỗ mà hôm qua tiểu Tiêu nói, điều tra manh mối từ cái đồ biếи ŧɦái đó thử đi."

Tư Hoa Lâm gật đầu: "Hay là chia làm hai đội, anh phụ trách bên này, chúng tôi sẽ hỗ trợ, còn bên kia chúng tôi sẽ tự điều tra, đúng lúc tiểu Tiêu cũng biết rõ tình huống."

"Cũng được" Trình Kiến Vân vỗ vai huấn luyện viên, "Anh còn ảnh khuyển nào chưa thử qua không?"

Khuôn mặt huấn luyện viên liền tái xanh.

Đến cổng tiểu khu Bích Duyên, Tiêu Tiêu chỉ ra mấy chỗ chiếc Santana xuất hiện, đáng tiếc đã trải qua một đêm, muốn cảnh khuyển ngửi mùi để phân biệt vết bánh xe để lại cũng không được.

Bảo vệ ở cửa tiểu khu cung cấp cho bọn họ một chút manh mối: "Đồng chí cảnh sát, ở đây thật sự có rất nhiều tên biếи ŧɦái! Không biết đã hù dọa bao nhiêu tiểu hài tử rồi!"