Chương 43

"Chính xác là vào lúc nào?"

"Chập tối hôm trước, trong hẻm nhỏ đối diện, lúc trường tiểu học ra về, có mấy đứa nhỏ chạy xe đạp đi qua con đường kia, kết quả là găp… A, đúng rồi, buổi tối hôm qua cũng có một người! Có một đôi tình nhân đứng nói chuyện ở cửa ra vào bên kia, đột nhiên xuất hiện một chiếc xe Santana, lúc mở cửa xe liền cởi hết quần áo. Ai nha, cậu con trai đó là người ở trong tiểu khu này bị dọa cho sắc mặt trắng bệt, cô gái đó thì có lá gan lớn hơn một chút, cô ấy cũng cao ngang ngữa vị cảnh sát này, chạy đuổi theo cái xe biên thái đó. Chắc là cũng bì hù cho hoảng sợ, nên không có ở lại mà bắt xe rời khỏi.

Tư Hoa Lâm liếc mắt nhìn sắc mặt quái dị của Tiêu Tiêu, hỏi tiếp: "Vậy anh có thấy rõ mặt của người trong xe không? Còn biển số xe nữa..."

"Biển số xe thì bị che rồi, còn khuôn mặt thì...cách xa như vậy nên tôi không thấy rõ." Nói xong, lại chèn thêm một câu "Nhưng đôi tình nhân đó thì tôi biết một người, cậu con trai đó ở tòa nhà hai tầng độc lập, phòng 302, tên là Lâm Tế Du."

Tư Hoa Lâm trừng to hai mắt:"Tên gì?"

"Lâm Tế Du, hình như làm bác sĩ, bố cậu ta có nhiều tiền lắm, còn có một mẹ kế là gái Tây rất xinh đẹp: làm người mẫu. Thời gian trước có vụ án bà vợ bóp cổ ông chồng phong lưu chết, nghe nói có liên quan đến mẹ kế cậu ta, rất hỗn loạn..."

Tiêu Tiêu cảm thấy ánh mắt của Tư Hoa Lâm và Quý Chí Mẫn sắp xuyên thủng người cô rồi.

Đã có chuyện như vậy, thì đương nhiên nhiệm vụ bên này sẽ tự nhiên rơi xuống trên người cô. Quý Chi Mẫn đậu xe cách ngã tư đường 10m, Tư Hoa Lâm và Diệp Thác sắp xếp học sinh tiểu học ở gần đó rời khỏi, thuận tiện ôm cây đợi thỏ.

Người đó xuất hiện liền cởϊ qυầи áo, chỉ thấy một bên mặt nên ảnh chụp mô phỏng cũng không đủ hoàn thiện. Nhưng Tiêu Tiêu lại cảm thấy ảnh mô phỏng rất giống, Lâm Tế Du thì hoàn toàn không có ấn tượng: "Chỉ thấy được hình dáng ước chừng không cao quá 1m75, có thể không trên dưới 40 tuổi."

Hai ngày liên tiếp trôi qua, không tìm được manh mối nào, bố mẹ của đứa bé đó cũng không nhận được bất kì điện thoại tống tiền nào, tình huống bắt đầu không được lạc quan. Liên tiếp hai ngày về nhà, đều gặp được bọn họ trên đường, Lâm Tế Du liền chủ động nói chuyện với Hoàng Hạo, nếu đổi ca trực có thể đến nhà anh nghỉ ngơi, dù gì cũng còn phòng trống.

Mọi người nhớ tới thái độ lạnh buốt đó của Lâm Tế Du, đều nhao nhao từ chối. Diệp Thác ruột thẳng nhất, ngu ngốc nói: "Chúng ta là đại nam nhân không sợ mệt mỏi, Tiêu Tiêu ở chỗ đó được rồi, dù sao cũng quen thuộc, đều là người một nhà."

Khuôn mặt Lâm Tế Du lập tức chuyển sang đen, quay đầu nhìn Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu bộ dáng tuyệt vọng, muốn giải thích cũng không biết mở lời như thế nào.

Người một nhà a....

Quý Chí Mẫn vừa làm việc vừa nói chuyện với cô: "Nhìn không ra, em rất lợi nha, một khối băng sơn lớn như vậy cũng làm tan chảy được, truyền thụ một chút kinh nghiệm cho anh với, tiểu Dĩnh đối xử với anh thật xa cách."

Tiêu Tiêu cắn bánh mì: "Em nói là hiểu lầm anh tin không?"

"Không tin."

"..."

"Cái ánh mắt gì đó hả, phải thật thùy mị." (什么眼神啊你, 姑娘家要温柔.)

"Được rồi" Tiêu Tiêu tiếp tục vùi đầu đau khổ ăn. Quý Chí Mẫn lại không chịu bỏ qua cho cô: "Ai, còn mẹ kế của cá đông đó, là có chuyện gì xảy ra?"

"Cá đông?"

"Tên gọi tắt á..." Quý Chí Mẫn nhìn thoáng qua ngoài xe "Em ăn nhanh lên, anh thấy Tư tổ ở đằng kia chân run rồi, chắc là đang muốn đi vệ sinh."

Tiêu Tiêu mở chai nước suối ực mạnh một ngụm, nếu không phải anh một mực lôi kéo tôi hỏi lung tung, tôi có thể như vậy sao...Quý Chí Mẫn đột nhiên dùng sức đυ.ng mạnh vào bả vai cô: "Xuất hiện rồi!"

Đến nước miếng cũng bị Tiêu Tiêu phun ra đầy cửa thủy tinh, vừa lau miệng vừa tiến lên phía trước nhìn, chỉ thấy chiếc xe Santana treo giấy phép càng đi càng chậm, (就见挂着本地牌照的桑塔纳越开越慢) cách Tư Hoa Lâm khoảng hai mét thì ngừng lại.

Hiển nhiên Tư Hoa Lâm cũng chú ý đến, chân không run nữa, chỉ nhìn chằm chằm mặt đường rì rì hút thuốc. Chủ xe từ bên trong thò đầu ra: "Này, anh đi đâu vậy? Đang gọi xe hả?" (喂, 你去那儿? 打车)

Lại là chiếc xe trái phép luật! (居然是辆黑车!)

Tư Hoa Lâm cau mày phất tay: "Đi, đi, đi!"

Lái xe nói thầm câu "Người nghèo" (穷佬), rồi lái xe rời đi. Tư Hoa Lâm xoay người đi về phía bên này, Tiêu Tiêu vội vàng thu thập xong đồ đạc, móc ra cái gương nhỏ soi soi, chuẩn bị xuống xe, khó được có một ngày hôm nay cô ăn mặc nhu thuận như vậy, váy hoa dài đến gối, chân mang giày da, trên vai đeo ba lô, theo cách nói của Tư Hoa Lâm: "Phải làm sao mà nhìn thật nho nhã điềm đạm, đá một cước cũng không dám khóc. Mấy tên biếи ŧɦái rất ưa thích loại này!"

Tư Hoa Lâm từ phía sau lên xe, ở cửa xe mắng tục, hiển nhiên là vừa rồi bị tài xế kia chọc tức không nhẹ.