Chương 44

Tiêu Tiêu nhẹ giọng nói "Em qua đó" rồi nhảy xuống xe, trên lưng đeo ba lô dạo một vòng trong hẻm, đi đến nhà sách mua một ít bút, sau đó mới chầm chậm đi trên con đường ít người qua lại.

Trong tai nghe đang yên tĩnh, Quý Chí Mẫn đột nhiên nói: "Ai, ngẩng đầu cười một chút."

Tiêu Tiêu hơi sửng sốt, vô ý thức ngẩng đầu lộ ra dáng vẻ tươi cười, trước mặt lướt qua mấy chiếc xe, đối diện là khuôn mặt lạnh nhạt của Lâm Tế Du chưa kịp quay cửa xe lên.

Hiển nhiên anh không nghĩ đến Tiêu Tiêu sẽ ngẩng đầu, ánh mắt kinh ngạc liếc nhìn cô, tốc độ xe có chút chậm lại, rất nhanh sau đó lại gia tăng tốc độ, thoáng một phát đi qua.

Tiếng cười của Quý Chí Mẫn vang lên sát bên tai, liền bị tiếng nói của Tư Hoa Lâm đánh gãy: "Đừng cười nữa! Tiêu Tiêu, không được cúi đầu, chú ý phía trước!"

Nghe thấy lời nói của Tư Hoa Lâm, Tiêu Tiêu liền cúi thấp đầu đi, sau đó lại nhanh chóng ngẩng lên. Dòng xe cộ nuối đuôi nhau thật dài, chậm rì rì theo sau chiếc xe Santana vô cùng bẩn.

Cô đưa mắt liếc qua một lượt rồi chuyển mắt nhìn về phía dòng xe phía sau, chỉ có khóe mắt là để ý đến hướng đi của chiếc xe Santana kia.

Từng chiếc xe vùn vụt đi qua, xe Santana vẫn chạy chậm rì, sau đó cửa tay lái được mở ra, Tiêu Tiêu đã thấy được hình dáng người ngồi trên ghế lái.

Bên ngoài mặc áo khoác, không cài dây an toàn.

Quả nhiên là ông ta!

Tiêu Tiêu vờ cúi đầu, tay nhấn vào nút MP3 trong túi đeo chéo, nói vào microphone "Là hắn", chỉnh lại túi, cô ngẩng đầu nhìn về phía đường cái không còn xe Santana.

Quả nhiên chiếc xe từ từ dừng lại trước mặt cô, vẻ mặt Tiêu Tiêu mù mịt nhìn chủ xe.

Chủ xe một tay vịn cửa, một tay kéo ra áo khoác, thân thể lõα ɭồ lặp tức hiện ra, Tiêu Tiêu liền đá ông ta một cước.

Một cước này đá trúng ngực người đàn ông kia, ông ta từ ghế lái ngã xuống chính giữa ghế lái và ghế phụ, eo bị kẹt ở cần điều khiển, xe liền phát ra tiếng vang ken két, chấn động mãnh liệt, rồi dừng lại.

Ngay lúc ông ta ngã xuống Tiêu Tiêu lập tức xông lên xe, đè chân ông ta lại rồi hung hăng đập mạnh một cái, lấy chìa khóa xe ra, còng hai tay lại.

Bây giờ ông ta mới kịp phản ứng, giãy giụa uốn éo muốn thoát khỏi, hai bàn tay bị còng thiếu chút nữa đã đánh vào má trái Tiêu Tiêu. Cô cúi thấp xuống, dùng đầu gối chống đỡ, sau đó "Ba~" tát ông ta một cái: "Tên biếи ŧɦái chết tiệt, còn không ngoan ngoãn một chút đi!"

Quý Chí Mẫn và Tư Hoa Lâm cùng nhau chạy tới, giúp cô kéo người từ trong xe ra ngoài.

Xuống xe, Tư Hoa Lâm mới phát hiện tên biếи ŧɦái này không khống chế nổi, quần ướt một mảng lớn, làm váy của Tiêu Tiêu cũng bị vấy bẩn. Quý Chí Mẫn bật cười, áp giải vào xe, sau đó gọi điện thoại kêu người trong đội kéo xe ông ta về.

Tiêu Tiêu giật nhẹ váy, vẻ mặt ghét bỏ, Tư Hoa Lâm vỗ bả vai cô: "Được rồi, lần này phẩn ứng rất nhanh, nắm chắc tốt thời cơ, trở về đội để cho Hoàng đội đặc biệt khen ngợi em."

Tiêu Tiêu lép bép: "Sáng nay, anh ấy còn mắng em là môn thần đây này."

"Môn thần thì sao, đó là khen em lợi hại! Tiểu nha đầu, sức lực không nhỏ, nộ khí cũng không nhỏ nha...Chủ nhiệm Lâm, có chuyện gì?" Tiếng nói của Tư Hoa Lâm bỗng nhiên lớn hơn.

Tiêu Tiêu đã thấy Lâm Tế Du, không biết anh trở lại đây từ lúc nào, chắc sợ quấy nhiễu công việc của bọn họ, nên dừng xe ở lối vào ngõ hẻm, chỉ có một chút đuôi xe lộ ra ngoài. Người thì tới đây rồi, tay bỏ vào túi, đứng sau đuôi xe phía trước nhìn sang bên này.

Tư Hoa Lâm bước nhanh tới, Tiêu Tiêu hơi xấu hổ kéo váy thấp xuống, rồi đi theo sau.

"Bắt được người rồi hả?" Giọng nói Lâm Tế Du rất tự nhiên, ánh mắt lại không nhịn nổi nhìn về chiếc váy ướt sũng trên người Tiêu Tiêu, nướ© ŧıểυ của ông ta cũng nhiều thật đấy.

Tư Hoa Lâm gật đầu, thuận thế đẩy Tiêu Tiêu lên phía trước: "Bằng không em đến nhà chủ nhiệm Lâm đổi quần áo, anh và tiểu Quý về trước."

Tiêu Tiêu "A" một tiếng, vội vàng lắc đầu: "Không có việc gì, em có mang theo quần áo, lúc trở về thay là được rồi." Cô đang muốn nghe tên biếи ŧɦái kia nói như thế nào.

Lâm Tế Du nhíu mày: "Đến nhà tôi trước đi, trong đó có phòng tắm, chút nữa tôi tiễn em về."

"Anh cũng trở về sao?"Tiêu Tiêu quay đầu nhìn anh, không có thi thể, dấu vết và ảnh chụp còn đang chờ xét nghiệm, anh đi cũng không có việc gì để làm. Quý Chí Mẫn ở bên kia thúc dục: "Tư tổ, chúng ta không đi hả? Trên người tên này toàn là nướ© ŧıểυ, có thể làm ngạt chết người đấy!"

Tư Hoa Lâm quay đầu trả lời, vỗ vỗ bả vai Tiêu Tiêu mấy cái: "Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, anh đi trước, hai người cũng khẩn trương lên!"

.

Tiêu Tiêu theo Lâm Tế Du lên xe, cô lấy khăn tay lót hai lớp lên ghế, rồi mới ngồi xuống.