Chương 6

Như trong dự đoán, không có tin nhắn trả lời. Tiêu Tiêu tự an ủi mình, chắc mẹ đi công tác về mệt quá, bây giờ cô càng lúc càng tỉnh táo.

Người bố Tiêu Văn Giang từ khi gặp chuyện không may, sau khi về hưu sức khỏe luôn không tốt, mẹ lại bận bịu đi công tác, đợi cô được điều về là tốt rồi, ít ra thì sẽ gần nhà một chút. Cô lật qua lật lại một lúc lâu, cuồi cùng cũng mơ mơ màng màng thϊếp đi.

Cô không trở về nhà mà tiếp tục đến cục điều tra vụ án.

Lần này ngoại trừ Hoàng Hạo và Tư Hoa Lâm, còn có một người không thích nói chuyện: pháp y Lâm Tế Du. Lục Thành, Hoàng Hạo và mọi người đang thảo luận tình tiết vụ án, Lâm Tế Du vẫn xụ mặt ngồi bên cạnh.

Tiêu Tiêu lấy tư cách là nữ cảnh sát, tự động rót cho mọi người một ly nước.

Hoàng Hạo và Tư Hoa Lâm vội vàng nói cám ơn, Lâm Tế Du nhìn chằm chằm hai mắt cô, muốn nói lại thôi, cúi đầu tiếp tục xem tài liệu.

Lục Thành không thể tiêu hóa được việc Vương Đại Quản là hung thủ, nhắc tới chuyện đó lại hung dữ nói: "Tôi không thể nào tin được, ông ta lại vừa ăn cướp vừa la làng!"

Tư Hoa Lâm cau mày hút thuốc: "Tôi cảm thấy có chỗ nào không đúng, lão Lục, anh giúp tôi cảnh tỉnh đi?"

"Cái gì mà tỉnh chứ? Chẳng phải chưa bắt được "gian phu" sao? Người trẻ tuổi bây giờ tư tưởng cởi mở, việc gì cũng có thể xảy ra, nếu cô ta không tự mình nói ra thì không ai biết cha đứa bé là ai cơ mà?"

"Nhưng nhân cách Vương Lệ Bình không tệ, không giống mấy cô gái khác, cô gái khác yêu đương chắc chắn sẽ có người phát hiện. Cô ấy giấu kín như vậy làm gì?"

Lâm Tế Du không thảo luận với mọi người, vẫn ngồi đó nhìn tài liệu ngẩn người, ngược lại anh uống nước rất nhanh, không bao lâu ly trà đã thấy đáy.

Tiêu Tiêu đứng dậy cầm bình nước, rót đầy ly cho anh. Lúc này, Lâm Tế Du bèn từ bi nói: "Cám ơn."

Thảo luận xong, Hoàng Hạo với mấy người Lục Thành lại tới nhà Vương Lệ Bình. Chỉ có một mình Lâm Tế Du ngồi trong văn phòng uống trà, Bạch Vân Nam đưa cho anh một điếu thuốc, anh cũng khoát tay từ chối.

Bạch Vân Nam cực kì chướng mắt với dáng vẻ ngaọ mạn của anh, đi ra ngoài đóng cửa chửi ầm lên: "Pháp y thì giỏi lắm sao! Vừa vỡ kỹ thuật, bây giờ không có thi thể, đến đây làm gì? Ngồi ở đó giả bộ làm Bồ Tát à! Còn nữa, mọi người nhìn xem cách ăn mặc của anh ta! Hoàng đội trưởng của chúng ta mà còn phải mặc đồng phục cảnh sát chỉnh tề, còn anh ta thì sao, đi phá án còn mặc nguyên cây hàng hiệu! Đi xem mắt với con gái nhà lành đó à?

Hoàng Tiểu Phu tức giận, không biết nhìn nhã hiệu: "Quần tây áo sơ mi trên người anh ta đắt lắm à?"

Bạch Vân Nam khinh bỉ liếc mắc nhìn anh ta: "Cậu hỏi tiểu Tiêu đi."

Tiêu Tiêu nhớ rõ lúc dáng vẻ lúc Lâm Tế Du đối mặt với thi thể ở hiện trường rất cẩn trọng, ấn tượng về anh không tệ, thành thật đứng ở góc độ phụ nữ phân tích một chút: "Em không chú ý tới nhãn hiệu, nhưng anh ấy ăn mặc rất có ý vị." Nhất là anh ấy không cài kín cổ áo sơ mi, để lộ một phần xương quai xanh rất đẹp, hơn nữa lúc anh ấy tùy ý xắn tay áo, có cảm giác rất tinh anh và giỏi giang.

Bạch Vân Nam hung dữ vỗ vai cô một cái: "Gặp sắc quên bạn, muốn phản cách mạng à!"

Tiêu Tiêu vội vàng lắc đầu quyết tâm: "Sao vậy được! Vẻ đẹp của anh ta đâu đáng giá để làm phản cách mạng chứ, cũng không bằng một nửa khí chất của của sư huynh Vân Nam! Sư huynh Vân Nam còn hấp dẫn hơn ta nhiều!"

Vừa dứt lời, cửa bị đẩy ra.

Mọi người lập tức quay đầu sang chỗ khác, chỉ thấy Lâm Tế Du cầm xấp tài liệu đứng ở cửa, lạnh lùng hỏi: "Ở đây mọi người có vẽ chân dung không?"

"À...Chân, vẽ chân dung à!" Tiêu Tiêu chột dạ, lập tức đứng dậy giúp đỡ "Trong phòng tài liệu có, em, em dẫn anh đi!"

Nghe được không nhỉ? Chắc chắn anh ấy đã nghe được!

Lâm Tế Du theo cô ra ngoài. Hai người yên lặng xấu hổ, lấy hết tài liệu, Lâm Tế Du lại nói "Cám ơn" theo lệ như cũ.

"Đừng khách sao, đừng khách sáo."

Quả nhiên Lâm Tế Du không khách sáo thật, quay trở lại văn phòng ngồi một mình ở đó.

Hoàng Hạo và Lục sở trưởng chưa trở về, thấy đã đến giờ cơm trưa, Bạch Vân Nam liền kéo Tiêu Tiêu xuống căn tin: "Trưa hôm nay có thịt kho tàu, đi mau!"

Hoàng Tiểu Phu cũng vội vàng đứng dậy.

Hùng hùng hổ hổ ăn cơm xong, mọi người người ôm bụng trở về.

Tiêu Tiêu thấy văn phòng sở trưởng vẫn đóng cửa mới nhớ tới Lâm Tế Du chắc chưa ăn cơm. Bạch Vân Nam hừ lạnh: "Đáng đời, cho anh ta chết đói."

Hoàng Tiểu Phu mang tâm lý ghét người giàu: "Một cái áo sơ mi củaanh tan không phải hơn mấy tháng tiền lương của tôi sao, đói thì ăn áo sơ mi đi."

Tiêu Tiêu ngồi trong phòng được một lúc, cả người lại nôn nao, mặc dù thái độ anh ấy kém một chút nhưng cũng không làm cái gì sai cơ mà, với lại anh ấy còn là nhân tài pháp y nữa... Vô duyên vô cớ bỏ mặc anh ấy, hình như có hơi không phúc hậu.